Hết thảy đều sẽ tốt lên thôi, là lời hứa hẹn của Nguyên Phi Hòa nhưng Trần Mưu không hiểu sao lại có chút bi quan...
Trương Quân Dao bây giờ không có thứ gì, Trần Mưu thì là cọng rơm cuối cùng trong tay bà, bà ta đang như một người chết đuối, một khi đã bắt được Trần Mưu thì đến chết vẫn sẽ không buông.
Mà Trần Mưu thì sao, với tính cách dữ dằn của cậu thì cậu sẽ cam tâm tình nguyện để Trương Quân Dao bắt à? Chỉ sợ là không, Trần Mưu tình nguyện lưỡng bại câu thương với Trương Quân Dao cũng tuyệt đối không thỏa hiệp với người đàn bà đó.
Không ai hiểu Trần Mưu hơn Nguyên Phi Hòa.
Vì chuyện của Trương Quân Dao mà không khí trông nhà trở nên nặng nề.
Trần Mưu ngồi trên sô pha không nói một câu, nhìn chằm chằm TV trước mắt, hồn vía lên mây.
Nguyên Phi Hòa thì ở trong phòng đọc sách không biết đang làm gì, thẳng đến giờ cơm chiều, Nguyên Phi Hòa mới đi ra hỏi Trần Mưu muốn ăn gì.
Trần Mưu nói gì cũng được, hai ngày này cậu như mất hồn mất vía, hiển nhiên là trong đầu vẫn còn nhớ về chuyện của Trương Quân Dao.
Khi ăn cơm, Trần Mưu hỏi một câu:
"Bà ta bây giờ đang ở đâu?"
Nguyên Phi Hòa ngẩng đầu, con ngươi nhìn thẳng vào Trần Mưu, nhàn nhạt trả lời:
"Anh tìm cho bà ấy một chỗ để làm việc rồi."
Trần Mưu mím môi, trong mắt có từng tia lửa nhỏ nhảy lên.
Nguyên Phi Hòa sao có thể không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-anh-muon-danh-em/3329740/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.