Đối với Trần Mưu, chuyện của Lục Tri Châu quả thật là tai vạ gió bay.
Cậu hoàn toàn không hiểu vì sao trong nhà của Lục Tri Châu có nhiều ảnh chụp của cậu đến thế, càng không hiểu vì sao chuyện Lục Tri Châu mất tích lại có liên can đến cậu.
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Trần Mưu gọi điện thoại cho Trần Trí Tường, nói cậu đã ra ngoài ròi.
Trần Trí Tường nhận được điện thoại liền nhẹ nhàng thở ra, anh ta hỏi Trần Mưu chuyện gì, có nghiêm trọng không, có cần anh ta hỗ trợ không.
Trần Mưu do dự trong chốc lát nhưng không nói kĩ càng cho Trần Trí Tường tình huống bên này, mà chỉ nói:
"Không có chuyện gì lớn, chỉ là một người bạn học của tôi bị mất tích, người ta đến tìm tôi hỏi một chút thôi."
Trần Trí Tường có chút khó hiểu:
"Là bạn học cấp ba của cậu?"
Trần Mưu ừ một tiếng.
Trần Trí Tường lại nói:
"Thật sự không có việc gì sao?"
Trần Mưu xác nhận không có gì, bây giờ cũng không giúp được gì cho cảnh sát thì gấp làm chi, dù gì thì trước hôm nay, ấn tượng của cậu đối với Lục Tri Châu cũng chỉ là một người bạn học cấp ba đã từng quen biết, ngay cả nói cũng chẳng nói được vài câu thì chuyện cậu ta mất tích thì liên quan gì đến cậu.
Trần Trí Tường nghe vậy liền yên tâm, anh ta nói:
"Vậy cậu cứ về nhà đi, đừng đến công ty, về nghỉ ngơi cho tốt."
Trần Mưu bất đắc dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-anh-muon-danh-em/3329739/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.