Hai người hẹn nhau địa điểm, là quán Tiếu Vang đang ăn thịt nướng.
Thời tiết hôm nay tương đối nóng, đến chạng vạng mới mát một chút nên người ra ngoài rất nhiều, Tiếu Vanh mặc cái quần xà lỏn rồi, tay đưa một xiên thịt nướng lên miệng, thấy Trần Mưu tới cậu ta liền vẫy vẫy tay.
Trần Mưu đi về phía Tiếu Vang, sau đó đặt mông ngồi đối diện Tiếu Vanh.
Có là do khí tràng của Trần Mưu quá âm trầm nên Tiếu Vang dừng động tác ăn thịt nướng rồi ngẩng đầu lên hỏi cậu:
"Sao? Sao tức giận đến vậy?"
Trần Mưu không nói chuyện, chỉ cầm ly lên rót bia lạnh.
Tiếu Vanh nói:
"Không muốn nói à? Vậy thì thôi, mau nếm thử món tôm này đi, ông chủ bảo hôm nay vừa mới nướng lên thôi, tươi lắm."
Trần Mưu cầm một xâu tôm nướng khô vàng, mặt không cảm xúc ăn một con, nhai nhai một lúc mới phun vỏ tôm lên bàn rồi bắt đầu nói chuyện, cậu nói:
"Tao mơ một giấc mơ?"
Tiếu Vanh nói:
"Mơ?"
Trần Mưu nói:
"Tao mơ thấy, tao đánh Nguyên Phi Hòa, Nguyên Phi Hòa muốn chia tay với tao."
Cậu không biết phải nói chuyện của cậu cho Tiếu Vanh như thế nào, cho nên liền lấy cái cớ vô lý thế này.
Nhưng cậu không nghĩ tới Tiếu Vanh vừa nghe xong liền vỗ đùi:
"Người anh em à, anh đây thật đau lòng cho cưng!"
Trần Mưu: "....."
Tiếu Vanh lại nhét vô miệng một miếng thịt, hàm hồ:
"Mày coi mày bị anh ta hành đến thế nào, từ một con người còn tốt đẹp, nguyên vẹn thế này mà còn bắt đầu mơ thấy loại giấc mơ như vậy. Mày đánh Nguyên Phi Hòa? Cũng chỉ có thể ở trong mơ nghĩ tới thôi."
Trần Mưu nói:
".... Cho nên vẫn luôn là Nguyên Phi Hòa đánh tao?"
Tiếu Vanh đập đũa lên bàn một cái:
"Không thì sao, mày không nói tao cũng không để ý, Trần Mưu à, Nguyên Phi Hòa có phải lại đánh mày nữa không? Vết thương trên tay mày là sao?"
Trần Mưu cúi đầu nhìn tay của mình mới phát hiện dấu vết bị Nguyên Phi Hòa trói kia giờ hiện lên hai vòng đỏ rõ rệt, bây giờ trời nóng, mọi người đều mặc đồ thiếu vải nên làm thế nào cũng che không được.
Tiếu Vanh nói:
"Tao khuyên thì cũng khuyên rồi, nói thì cũng đã nói, mày tự mình mà nghĩ lại đi."
Tiếu Vanh nói xong cậu đó liền trừng Trần Mưu cháy mắt, biểu cảm như một con người bất hạnh, tức giận cũng không dám phản kháng.
Trần Mưu: "...."
Hai người nhìn nhau không nói gì một lát, Trần Mưu mới nói:
"Thì là Nguyên Phi Hòa gầy như thế, sao có thể đánh được cả tao."
Biểu cảm trên mặt của Tiếu Vanh ban đầu rất bình tĩnh nhưng nghe Trần Mưu nói câu này xong cậu ta liền tức, cậu ta nói:
"Mày hỏi tao, tao còn phải hỏi ngược lại mày đó, lúc trước mày theo đuổi anh ta chẳng lẽ mày không biết anh là long vương mà không phải là con thỏ trắng không. Nếu sớm phát hiện thì chắc mày đã thay đổi mục tiêu rồi, còn trong hoàn cảnh như hôm nay chắc?"
Trần Mưu nói:
"Là tao theo đuổi anh ấy?"
Tiếu Vanh nói câu này không phải vô nghĩa à. Trần Mưu nghĩ nhĩ xong lại hỏi thử:
"Hay là mày kể lại cho tao đi?"
Tiếu Vanh nói có gì tốt đẹp để nhớ đâu, nhưng vẫn câu được câu không nói chuyện của cậu và hắn hồi cấp 3, đại học. Tiếu Vanh nói mấy chuyện đó, Trần Mưu đều có ấn tượng cho nên cậu càng tin tưởng rằng ký ức của mình không sai, vậy chuyện sai sót... rốt cuộc nằm ở đâu?
Tiếu Vanh còn kể lại quá khứ huy hoàng của Trần Mưu, cậu ta nói:
"Trần Mưu ơi Trần Mưu à, ai có thể nghĩ tới Trần Mưu lúc trước đi học, oai phong một cõi, giờ lại biến thành một con thỏ trắng đâu..."
Trần Mưu nói:
"Thỏ với chó con mẹ mày, ai là thỏ trắng hả?"
Trần Mưu kỳ thật không thể uống rượu, vì lý do gia đình mà cậu đối với mấy thứ có cồn thế này từ trước đến này đều là có thể không đụng thì không uống một hơi, hơn nữa tửu lượng của cậu cũng chẳng ra gì, cho nên lúc ở bên ngoài cậu vẫn rất tiết chế.
Chẳng qua hôm nay có chút ngoại lệ, có lẽ là những chuyện này quá mức xa lạ làm cậu có lẽ có chút bực bội, Trần Mưu không ăn gì liền một hơi uống ba bốn chai bia xuống bụng.
Lúc Tiếu Vanh phát hiện chuyện cậu ta gọi năm chai bia giờ chỉ còn một thì đã quá muộn.
Trần Mưu ngày thường tùy ý nhưng lúc say lại có chút trầm mặc, cậu không ăn uống gì chỉ nhìn chăm chăm cái mâm trước mặt, không nói một cậu mà cứ tiếp tục rót bia.
Tiếu Vanh bị hành động của Trần Mưu dọa run như cầy sấy, cậu ta cẩn thận gọi một tiếng:
"Trần Mưu?"
Trần Mưu không nói một lời, chỉ là mặt không cảm xúc ngẩng đầu, liếc mắt Tiếu Vanh một cái.
Tiếu Vanh vừa thấy ánh mắt của Trần Mưu liền biết chuyện này không xong rồi. Tính tình ngày thường Trần Mưu rất nóng nhưng lúc uống say thì lại giống như một cây pháo đã nổ, trước kia, lúc bọn họ đi học, Tiếu Vanh không dám cho Trần Mưu uống quá nhiều huống chi là bây giờ Trần Mưu đã là người có gia đình.... Tưởng tượng đến nụ cười lạnh lùng của người kia, Tiếu Vang liền rùng mình trong yên lặng.
Trần Mưu lại không phát hiện bản thân đã say, còn không ngừng rót bia. Tiếu Vanh thấy thế liền lặng lẽ gọi người phục vụ tới kêu nữ phục vụ mang một bình trà tới, sau đó cầm bình rượu rót trà vào trong.
Trần Mưu hiển nhiên đã uống đến mức say bí tị, không phát hiện ra rượu trong bình đã biến thành trà, cậu vừa uống vừa lẩm bẩm:
"Tiếu Vanh, tao sao lại cảm thấy bản thân đang nằm mơ?"
Tiếu Vanh nói:
"Nằm mơ? Mơ thấy gì?"
Trần Mưu nói:
"Tao mơ thấy Nguyên Phi Hòa muốn chia tay với tao..."
Tiếu Vanh nghe câu đó xong liền muốn cầm khăn lụa lau nước mắt, người anh em này của cậu ta không biết bị Nguyên Phi Hòa cho ăn hành nhiều thế nào mà ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy Nguyên Phi Hòa muốn chia tay....
Trần Mưu tiếp tục nói:
"Tao còn mơ thấy, tao đánh anh ấy... Anh ấy nói anh ấy hận tao."
Tiếu Vanh nghe xong câu này càng đau lòng hơn, cậu ta nói:
"Mưu tử à, anh mày thật là quá đau lòng cho mày."
Trần Mưu nói tới đây liền đập cái ly lên bàn, bang một tiếng, lớn tiếng nói:
"Nếu anh ta dám chia tay với tao, tao đây đánh gãy chân anh ta."
Tiếu Vanh nói:
"Gì cơ?"
Trần Mưu tiếp tục nói:
"Tiếu Vanh, tao cảnh cáo mày, nếu mày dám giúp anh ta thì đừng trách tao không nhận thằng bạn như mày!"
Tiếu Vanh thấy Trần Mưu càng ngày càng kích động, trong lòng cậu ta liền nghĩ thật không khéo, cậu ta thử thăm dò, hỏi:
"Mưu tử à, hay là tao với mày ăn hôm nay ăn nhiêu đó thôi, đi về trước đi ha?"
Trần Mưu nói:
"Trở về cái rắm! Ông đây muốn đi tìm Nguyên Phi Hòa!"
Cậu là người thuộc phái hành động, vừa nói xong câu đó liền đứng dậy bước đi, dọa cho Tiếu Vanh nhanh chóng tính tiền rồi vội vội vàng vàng đi theo ra ngoài.
Lúc Tiếu Vanh tính tiền, Trần Mưu đã kêu xong xe taxi chuẩn bị rời đi, Tiếu Vanh chạy như bay đi tới ngồi xuống ghế sau, hơi thở còn chưa đều đã nghe Trần Mưu nói:
"Tài xế, đi Long Hân."
Bệnh tim của Tiếu Vanh thiếu chút nữa bị doa cho tái phát, Long Hân là công ty của Nguyên Phi Hòa, chỗ đó cách nơi này chỉ một cái trung tâm thương mại, lái xe qua đó cùng lắm là hơn mười phút thôi.
Tiếu Vanh nói:
"Bác tài à, nó uống say rồi bác đừng nghe nó, đi chung cư Thiên Trúc đi."
Trần Mưu nói:
"Con mẹ mày mày mới say, muốn đi thì đi không đi thì cút xuống xe."
Lúc cậu nói ra câu này, ngữ khí cực kì âm trầm, Tiếu Vanh nghĩ thầm may là cậu ta ngồi ghế sau, không thì khẳng định bản thân đã ăn một đấm rồi.
Tiếu Vanh còn muốn nói gì đó nhưng nhìn đôi mắt Trần Mưu tràn ngập tơ máu, cuối cùng cũng nuốt lời định nói xuống. Tài xế thức thời liền không nói một lời mà chạy, lấy tiền xong rồi lái xe chạy xa như gió.
Tiếu Vanh trên đường đi vẫn luôn tự hỏi có nên nhắn cho Nguyên Phi Hòa một tin để hắn ta chuẩn bị tâm lý hay không nhưng không đợi cậu ta nghĩ xong thì đã tới cửa công ty của Nguyên Phi Hòa rồi.
Trần Mưu xuống xe trả tiền, bộ dáng sạch sẽ lưu loát, hoàn toàn không nhìn ra người này đã uống rượu say mèm.
Trả tiền xong, Trần Mưu xoay người đi vào công ty, Tiếu Vanh còn muốn nỗ lực thêm lần cuối, cậu ta nói:
"Trần Mưu à, mày tỉnh táo lại đi, mày như thế mà đi tìm Nguyên Phi Hòa..."
Trần Mưu liếc mắt:
"Thì sao?"
Tiếu Vanh: "...._(:3∠)_"
Chắc chắn là bị đánh rồi. Đương nhiên, cậu ta không dám nói ra, vì thế chỉ có thể yếu ớt bổ sung một câu:
"Anh ta nhất định sẽ không vui."
Trần Mưu à một tiếng rồi trực tiếp đẩy cửa vào.
Tiểu Vanh nhìn bóng dáng của Trần Mưu chỉ cảm thấy từng cảnh vật trước mắt biến thành màu đen, cậu ta yên lặng móc điện ra, im lặng gọi điện cho Nguyên Phi Hòa.
Vài giây sau, đầu bên kia truyền đến tiếng alo nhàn nhạt của Nguyên Phi Hòa.
Tiếu Vanh cười gượng:
"Phi Hòa à, đã lâu không gặp..."
Nguyên Phi Hòa nói:
"Chuyện gì?"
Tiếng cười của Tiếu Vang càng thêm gượng gạo, cậu ta nói:
"À à, à thì, hôm nay tôi với Mưu tử có hẹn nhau ra ngoài ăn một bữa..."
Nguyên Phi Hòa nói:
"Ừm?"
Tiếu Vanh nói:
"Thì là..."
Còn chưa chờ cậu ta nói xong liền nghe đầu bên kia, Nguyên Phi Hòa lạnh lùng nói một câu:
"Tôi biết chuyện gì rồi."
Tiếu Vanh à một tiếng còn định nói gì đó thì liền nghe tiếng dập máy từ đầu bên kia.
Lúc Tiếu Vanh gọi điện thì Trần Mưu đã dùng tốc độ như gió xông vào thang máy, tiếp tân ở cửa biết cậu nên không cản, vì thế lúc Tiếu Vanh còn chưa nói xong, Trần Mưu đã tới trước mặt Nguyên Phi Hòa.
Nguyên Phi Hòa ở tầng 17 vừa mới họp xong, đang chuẩn bị cùng thư kí bàn về tiệc tối hôm nay thì nhận được điện thoại của Tiếu Vanh, còn chưa kịp nói xong thì thấy một người trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Nguyên Phi Hòa tùy tay cúp điện thoại rồi bảo thư kí ra ngoài trước.
Nữ thư kí nhìn mắt của ông chủ nhà mình rồi lại nhìn đôi mắt đỏ rực không thích hợp của Trần Mưu, mười phần sáng suốt mà cúi đầu cầm văn kiện ra ngoài.
Nguyên Phi Hòa cầm nắp bút trên tay đóng lại, sau đó tùy tay cắm vào ống đựng bút bên cạnh, hắn nói:
"Làm sao vậy?"
Hô hấp của Trần Mưu có chút nặng, cậu đi qua, đưa mặt đến sườn mặt bên cạnh Nguyên Phi Hòa rồi nói:
"Nguyên Phi Hòa."
Khoảng cách hai người gần như vậy đương nhiên có thể ngửi thầy mùi rượu nồng nặc trên người Trần Mưu, Nguyên Phi Hòa từ trước đến nay không thích uống rượu, ngửi thấy mùi rượu tất nhiên sẽ không vui vẻ gì, lông mày xinh đẹp của hắn nheo lại.
"Em uống rượu?"
Động tác tiếp theo của Trần Mưu là giơ tay cầm lấy cổ áo sơ mi của Nguyên Phi Hòa, sau đó cậu nói:
"Nguyên Phi Hòa, anh nghĩ cũng đừng nghĩ..."
Nguyên Phi Hòa để cho Trần Mưu bắt lấy cổ áo mình, hắn nhìn mặt Trần Mưu rồi chậm rãi vươn tay dùng ngón tay cái đè lại đôi môi đỏ tươi của Trần Mưu vì uống rượu mà xúc động, hắn nói:
"Cục cưng, anh nghĩ cũng đừng nghĩ cái gì?"
Trần Mưu vì động tác của Nguyên Phi Hòa mà nuốt nước miếng.
Nguyên Phi Hòa bảo:
"Nói đi nào, cục cưng."
Giọng Trần Mưu khàn khàn, cậu nói:
"Anh nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi em."
Những lời này của Trần Mưu vừa ra khỏi miệng, Nguyên Phi Hòa liền cười, hắn nhẹ nhàng vuốt ve môi Trần Mưu một chút, cầm lấy đôi tay của Trần Mưu đang nắm cổ áo hắn, sau đó bẻ tay cậu ra khỏi cổ áo mình
Trần Mưu giờ phút này lại một lần nữa lĩnh hội sức lực của Nguyên Phi Hòa, hai tay cậu như bị một thiết bị cố định một nửa, một chút phản kháng cũng không làm được.
Nguyên Phi Hòa bảo:
"Cục cưng, có phải em đã quên những gì anh từng nói gì với em rồi không?"
Trần Mưu nói:
"Cái gì?"
Nguyên Phi Hòa cười cười, nụ cười kia thấy thế nào cũng rất dịu dàng nhưng đáng tiếc, ánh mắt lại lộ ra biểu tình không vui, hắn nói:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]