Tiểu Mai đơ mặt nhìn Vinh Quý được một đống “rác rưởi” vây quanh.
Trong tám tiếng đồng hồ, anh thật sự đi được rất xa, xung quanh là một mảng tối đen như mực, càng đi vào sâu hầm mỏ này càng hẹp và có vô số lối rẽ, giống như một cái mê cung khổng lồ, để có thể về đúng đường, Tiểu Mai đã phải lưu lại dấu hiệu.
Cơ mà trên thực tế, anh cũng chẳng cần sử dụng dấu hiệu đó.
Anh lần theo “tiếng hát” của Vinh Quý mà trở về.
Trong hành lang chật hẹp, chất giọng bình thường chuẩn người máy của Vinh Quý cũng trở nên trong trẻo hơn, lúc có lúc không, như ẩn như hiện, bất kể anh đi đến đâu, vẫn luôn có thể nghe thấy âm thanh của Vinh Quý.
Như một sợi dây, Vinh Quý vĩnh viễn ở phía bên kia đầu dây.
Anh sẽ không nói, giọng hát của Vinh Quý xuyên qua tầng tầng hang động vọng đến tai cũng hơi dễ nghe.
Hệt như không lâu trước đây, khi anh bật đĩa nhạc ở trong căn phòng tại tòa tháp trắng.
Sau đó, dù anh đi đến đâu vẫn luôn có tiếng hát bên cạnh.
Chắc là vì thế mà anh đã nhanh chóng cảm nhận được nhịp điệu, quan sát và đào bới suốt tám tiếng, thời gian trôi qua rất nhanh.
Anh không hề cảm thấy cô đơn, ở đây không phải là nơi cô đơn nhất.
Anh nhìn lên bầu trời.
Nhưng mà ở đó bây giờ chỉ là một mảng tăm tối.
Sau đó anh tiếp tục làm việc.
“Tiểu Mai Tiểu Mai ơi, cậu đào được bao nhiêu khoáng thạch rồi?” Cuối cùng là giọng nói của Vinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-yen-nghi/1654920/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.