Sáng hôm sau, Vinh Quý được Tiểu Mai gọi dậy, mấy ốc vít trong cơ thể bị cậu làm mất rồi, không cách nào kết nối cơ thể với nguồn năng lượng chính làm cho cậu hiếm khi có cảm giác “ngủ không đủ”, nhưng thật ra là do chưa sạc đủ pin.
Bên ngoài rất sáng, mới đầu Vinh Quý còn tưởng đây là thế giới khi xưa của cậu, hơn nữa là vào ban ngày, ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ phòng trọ đơn sơ của cậu.
Nhưng cậu nhanh chóng trở lại hiện thực rằng không phải như thế.
Ánh nắng mặt trời sẽ không lạnh lẽo thiếu sức sống như vậy.
Đây là ánh đèn chiếu xuyên suốt ngày đêm không ngừng nghỉ của thành phố Ngạc Ni.
Cơ thể máy của cậu được Tiểu Mai đặt phía sau, bên cạnh cơ thể người của họ, đầu của cậu thì được anh đặt lên chỗ ngồi cũ, còn thắt cả dây an toàn.
Nói thật, cảnh này bị người bình thường nhìn thấy sẽ trông rất kỳ dị.
=-=
Đáng tiếc Vinh Quý và Tiểu Mai đều không phải là người bình thường.
“Hôm nay cực khổ cho cậu phải đạp xe một mình rồi!” Thoải mái nói xong câu này với Tiểu Mai, Vinh Quý liền ngồi yên trên ghế.
Tiểu Mai không có ý kiến gì, chỉ khởi động xe rồi đi.
Xe chạy chưa lâu thì Vinh Quý đột nhiên nghe thấy tiếng ồn. Nếu là bình thường thì cậu đã xoay đầu qua từ lâu rồi ← đây là người trời sinh thích náo nhiệt.
Nhưng mà bây giờ cậu chỉ còn có cái đầu.
Xoay nửa ngày trời, cậu chỉ chuyển động được hai “mắt”, tai nghe thấy tiếng ồn càng lúc càng gần, cứ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-yen-nghi/1654917/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.