Chương trước
Chương sau
" Sơ Tinh Miên trường chúng ta có ngoại hình tốt như vậy, sao thứ tự xếp hạng độ nổi tiếng trong trường thấp vậy, không hợp lý chút nào. "
" Người anh em, cậu đã nghe qua một từ hạn định chưa? "
" Cái gì? "
" Bạn gái câm điếc của tôi. "
" Có ý gì? Sơ Tinh Miên không thể nói sao? Là từ lúc sinh ra đã thế hay là sau khi lớn lên? "
"...............Tôi không nói rõ với cậu được, chuyện trên xã hội cậu vẫn là đừng soi mói làm gì."
" Đừng mà, mau nói với tôi đi, rốt cuộc là ý gì? "
" Ý là, mạch não và giá trị nhan sắc của cô ấy quả thật giống như ngã rẽ cuộc đời vậy, hai đường luôn đi ngược lại nhau. Cho nên, khi cô ấy không mở miệng nói chuyện, chính là lúc hoàn mỹ nhất. "
Đương sự bị hai nam sinh thảo luận tới lặng lẽ đi ngang qua họ, nhịn không được bĩu môi. Trong tay cô còn đang cầm giỏ hoa quả chưa đưa đi được, khác xa với cảnh tượng các bạn học vội vàng đeo cặp sách bên cạnh đi trên đường.
Sơ Tinh Miên bước vào tầng dạy học trong tiết trời oi bức, trong mắt đều là buồn bực. Cô bước nhanh đi lên chỗ rẽ cầu thang tiến vào phòng học lớn, vừa vào cửa liền nhìn thấy Hứa Xán Xán chiếm chỗ ngồi gần cửa sổ, bên cạnh là vài người bạn cùng phòng khác.
Đối phương cũng đang nhìn về phía cô vẫy tay ra hiệu.
Sơ Tinh Miên đưa nước khoáng cho Hứa Xán Xán, nép mình vào chỗ ngồi, giỏ hoa quả tùy ý ném xuống dưới lòng bàn chân, cứ vậy nằm úp xuống, cũng không nói chuyện yên lặng nhìn chằm chằm bảng đen. Cô trải qua ít chuyện, mới càng cảm thấy sự việc nan giải và khó khăn.
Hứa Xán Xán uống xong nước rồi mới nói: " Tớ nghĩ là, chuyện này cậu cũng đừng nên sốt ruột, cậu hiện tại là vừa biết được chân tướng sự việc còn đang trong giai đoạn bị đả kích, luôn sốt ruột nghĩ muốn bù đắp trọn vẹn cho sai lầm này lại, nhưng loại việc này không vội được, làm càng nhiều càng lộ nhiều sai sót. "
" Đổi góc độ ngẫm lại, có khi Chu Triều Gia đã sớm biết cậu là cô gái nhỏ may mắn vẫn còn sống sau vụ hỏa hoạn năm đó, anh ta cũng lặng lẽ giả bộ không quen biết cậu thây, thậm chí còn ngăn dư luận ảnh hưởng tới cậu, cậu bối rối làm gì. "
" Cậu nha, vẫn rất non trẻ. "
" Cậu có nghĩ tới không, Chu Triều Gia kỳ thật không muốn nhớ tới đoạn quá khứ kia. "
Nói vài ba câu, Hứa Xán Xán liền vạch trần những nỗi phiền muộn trong lòng Sơ Tinh Miên.
Sơ Tinh Miên và Hứa Xán Xán quen biết nhau năm sáu năm, là bạn cùng lớp từ cấp 3 đến đại học, cùng chuyên ngành. Cho nên có rất nhiều việc, khi Sơ Tinh Miên lưỡng lự, còn may mà có người đáng tin cậy là Hứa Xán Xán này.
Nghe nói bên người mỗi ngự tỷ* đều có loli, cô và Hứa Xán Xán cũng gần như vậy.
* dùng để chỉ phụ nữ trẻ trưởng thành về ngoại hình, dáng người, tính cách và khí chất ( https://baike.baidu.com/item/%E5%BE%A1%E5%A7%90/132834)
Trong con ngươi xinh đẹp của Sơ Tinh Miên ánh lên ánh sáng ngoài cửa sổ, lộ ra màu nâu nhạt, trong đôi mắt của cô hiện vẻ hoang mang.
" Từng chữ cậu nói tớ đều có thể nghe được hiểu được, nhưng hình như ý sâu trong lời nói tớ nghe không hiểu lắm. " Sơ Tinh Miên rầu rĩ thở dài " Tớ đã khiến chính mình bối rối sao? Chuyện này, thật sự rất phiền. "
Cô mấy ngày nay quả thật không yên lòng, không có năng lượng làm cái gì cả, giống như bị đả kích nặng nề.
" Nghe tớ đi, từ từ sẽ được. " Hứa Xán Xán ra vẻ thâm trầm nói " Đổi vị trí tự hỏi một chút, nếu cậu là Chu Triều Gia, trải qua khoảng thời gian mười mấy năm trước kia đối với cậu giống như miệng vết thương khó khăn lắm mới đóng vẩy lại, kết quả có cô gái nhỏ liều lĩnh cầm tiền nói với cậu phải bình ổn, cậu có ý nghĩ gì? Cậu có cảm thấy cô gái nhỏ này thật sự có bệnh không? "
Hứa Xán Xán lại nói thêm một câu: " Cho dù cô gái nhỏ này nhìn xinh đẹp, cũng không có thiện cảm gì đâu. "
Sơ Tinh Miên bỗng nhiên tỉnh ngộ, đến gần hơn, cầm lấy một góc quai cặp sách của Hứa Xán Xán, giọt nước mắt trên khóe mắt lung lay rơi xuống " May mà có cậu thức tỉnh tớ, không thì thật sự tớ sẽ càng lầm đường lạc lối. "
" Dừng, đừng làm lố vậy. Tớ có thể thông suốt như vậy, cũng là vì tớ không phải đương sự trong mối quan hệ. Chính vì cái gọi là kẻ trong cuộc thì mê kẻ bàng quan lại tỉnh. Đúng rồi, cậu còn cớ gì để tiếp cận Chu Triều Gia không? Tớ cảm thấy vậy nè, cậu hiện tại có thể coi là đã xúc phạm anh ta rồi, không thì thử đổi cách khác khiến anh ta thay đổi một chút ấn tượng về cậu xem? "
Sơ Tinh Miên suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhìn chằm chằm điện thoại hiện thông báo, cô bỗng nhiên cầm lên: " Tớ hôm nay tính tìm thầy ấy ký bản kế hoạch, suýt chút nữa tớ đã quên. "
" Vậy da mặt cậu phải dày vào, nhớ đừng nhắc lại chuyện cũ năm xưa. " Hứa Xán Xán vuốt cằm, giả vờ thành bộ dáng trầm lắng từng trải " Tớ sẽ dạy cậu vài chiêu, ai bảo tớ là máy bay yểm trở* tốt nhất của cậu chứ. '
* Nó được sử dụng như một thuật ngữ mạng, đề cập đến ý nghĩa của sự hỗ trợ và giúp đỡ.
- ---
Nhân lúc trước khi đến tự học buổi tối, Sơ Tinh Miên cầm bản kế hoạch lặng lẽ đứng ở hành lang, trong đầu cô đều là những kỹ xảo EQ cao mà Hứa Xán xán ân cần chỉ bảo, cái gì mà ba cậu sưởi ấm cho anh cả ngày, năm sự kiến chạm đến tâm hồn anh. Sơ Tinh Miên không khỏi tự hỏi có khi nào Hứa Xán Xán nói đùa với cô hay không, những cách này thật sự có thể dùng?
Đèn của văn phòng vẫn đang sáng, từ khe hở của cánh cửa chiếu vào trên mặt đất, bên trong có tiếng nói chuyện nhàn nhạt.
Tiếng nói chuyện của một nam một nữ, giọng rất nhẹ lại rõ ràng, như là chạm vào phím đàn của piano trong không gian im lặng, nhẹ nhàng chậm chạp trôi qua.
Sơ Tinh Miên yên lặng nghe, bên trong hình như là đang nói chuyện gì đó về câu lạc bộ bóng rổ.
" Trợ giảng Chu, thật ngại quá. Đột nhiên chủ tịch ép buộc, tôi biết các thành viên khác trong câu lạc bộ nhất định sẽ có vài ý kiến trong lòng, phương diện này còn phải nhờ vào anh truyền đạt nhiều, tháng sau có trận đấu trong tỉnh, bố cậu ấy vẫn mong cậu ấy đạt được thành tích tốt. " Thái độ của người phụ nữ nhìn ôn hòa, nhưng giọng điệu trong lời nói cũng rất cường ngạnh.
" Tôi nhớ rõ trợ giảng Chu bạn chính là phó chủ tịch của câu lạc bộ bóng rổ, có thể quan tâm đến hơn được không? "
Dứt lời, cửa văn phòng đột nhiên mở ra.
Không khí bên trong bỗng trở nên cứng đờ lại, người phụ nữ kia làm như chưa từng có gì xảy ra, rất nhanh thu lại những cảm xúc không cần thiết giữ bình tĩnh như thường, lễ phép khéo léo nói với Chu Triều Gia: " Như vậy đi, tôi đi trước, chuyện khác tôi liên hệ với anh qua điện thoại. "
Sơ Tinh Miên thấy Chu Triều Gia không có phản ứng gì, thừa dịp cửa không đóng chạy nhanh vào văn phòng.
Bên trong còn vài thầy cô khác ngồi tại chỗ làm việc, nhưng không khí rất yên tĩnh, mỗi người đều bận làm việc của chính mình, cũng không quá chú ý tới Sơ Tinh Miên đã đến. Có mùi thơm của cà phê nhàn nhạt trong không khí.
Sơ Tinh Miên nhắm mắt theo đuổi đi theo phía sau Chu Triều Gia, đi thẳng tới trước bàn làm việc của anh. Cô thoáng nhìn qua cốc nước trên bàn làm việc, bên trong chỉ còn sót lại một ít nước dưới đáy, nhớ tới Hứa Xán Xán nói nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài, phải bắt tay vào làm từ chi tiết nhỏ, cô không nghĩ ngợi gì thêm cầm cốc chạy đến bên cạnh máy lấy nước, còn có lòng lấy nước ấm.
Khi chạy về tới, Chu Triều Gia đang chậm rãi nhìn cô, ngón tay với khớp xương thon dài đặt lên vành tai.
Sơ Tinh Miên đẩy cốc nước, giải thích nói: " Trợ giảng Chu, uống nhiều nước ấm. "
Lúc này, những người khác trong văn phòng nghe ngóng thăm dò, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Sơ Tinh nguồn gió từ điều hòa thổi vù vù, lại nhìn xem dù điều hòa cố gắng làm lạnh tới đâu thì không khí trong phòng vẫn ấm như cũ không dưới 27 độ.
Hai má Sơ Tinh Miên hơi nóng, đụng phải con ngươi đen của Chu Triều Gia, vẻ mặt lạnh nhạt của đối phương khiến cô cảm thấy bản thân mình giống như là đến quấy rối.
" Có chuyện gì? " Chu Triều Gia thu hồi tầm mắt, cơ thể nhích lại gần về phía sau.
Cô chớp mắt vài cái: " Kỳ thật em cũng không có chuyện gì, chỉ là đến tìm thầy nhờ thầy ký tên. Tuần trước thầy có nói qua với em. "
" Ừ, cầm đến đây đi. " Bộ dáng anh tập trung làm việc.
Sơ Tinh Miên đưa tài liệu cho anh, hai người lại không nói gì.
Cửa văn phòng mở, có một nam sinh trẻ tuổi đeo nghiêng túi đeo vai lập tức đi tới trước bàn, bên ngoài oi bức, anh ta trên đường đi đầu đổ đầy mồ hôi, mới vừa cầm cốc nước lên uống giây tiếp theo oa lên nhổ ra, ở một bên che miệng không dám tin nói: " Trời nóng vậy, ai đổ nước sôi vào cốc của tôi hả? "
Sơ Tinh Miên sửng sốt: " Cái này không phải cốc của thầy sao? "
" Tôi nói đây là cốc của tôi lúc nào. " Chu Triều Gia dù bận vẫn ung dung nhìn cô, khẽ di chuyển tay, ký nét cuối của tên. Anh ngẩng đầu " Tài liệu ký xong rồi, tôi giữ một phần, quy trình khác chờ tôi thông báo. "
Đèn chỗ rẽ của văn phòng lóe lên rồi mờ đi.
Sơ Tinh Miên đứng tại lối vào cầu thang, không nhịn được thở dài. Chu Triều Gia giống như là khối cầu không hề có góc chết, mặc cho cô cố gắng thế nào, cũng không có cách khiến anh buông lỏng thái độ một chút, giống như là đang chơi trò chơi đo ấn tượng tốt gì đó, mà Chu Triều Gia chính là boss lớn cuối cùng của trò chơi này.
Chẳng biết tại sao, ý chí chiến đấu trong đáy lòng của Sơ Tinh Miên bị kích thích dâng lên, cô trầm mặc vài giây lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Hứa Xán Xán.
Đối phương cũng rất nhanh gửi tới vài tin nhắn.
【 Xán Xán Hứa: Tớ hỏi nam sinh lớp chúng ta, Chu Triều Gia ở trong câu lạc bộ bóng rổ, anh ta còn có người bạn là phó chủ tịch câu lạc bộ bóng rổ, tên là Lữ Chinh. Hình như hai người quen biết đã lâu, đã quen biết trước khi Chu Triều Gia tới trường chúng ta làm nghiên cứu sinh. 】
【 Xán Xán Hứa: Cậu cũng muốn tham gia câu lạc bộ bóng rổ sao? Bọn họ hiện tại đang thông báo tuyển trợ lý đấy. 】
【 Xán Xán Hứa: Nếu gia nhập cũng rất tốt, dù sao đến lúc đó câu lạc bộ có nhiều hoạt động, các cậu có thể hiểu rõ nhau. 】
Sơ Tinh Miên trả lời: Tớ muốn nhận lời mời làm trợ lý cho câu lạc bộ của bọn họ, nhưng tớ không ngờ kết bạn lại khó như vậy. Hiện tại Chu Triều Gia tớ còn chưa giải quyết được, sao có thể giải quyết chức trợ lý của câu lạc bộ bóng rổ.
Sự thật chứng minh, không giải quyết được.
Lúc trước Sơ Tinh Miên đứng trên bục giảng, phía dưới có bảy tám nam sinh của câu lạc bộ bóng rổ sát hạch, cô cảm thấy quá rắc rối.
Những người này hỏi cô vấn đề chủ yếu đều là về bóng rổ, hỏi cô có thích chơi bóng rổ hay không, có hay quan tâm tới trận đấu bóng rổ không, hoặc là thích ngôi sao bóng rổ nào, thậm chí có người hỏi cô về giày bóng rổ, cô ù ù cạc cạc từ đầu đến cuối.
Mãi mới có vài nam sinh thấy cô xinh đẹp, thái độ thả lỏng một ít muốn cho cô qua, kết quả đột nhiên bị Chu Triều Gia cắt ngang.
Chu Triều Gia có quan hệ tốt với Lữ Chinh, đã quen biết với các thành viên khác trong câu lạc bộ bóng rổ từ rất lâu. Thành viên trong câu lạc bộ cũng đối đãi với anh như phó chủ tịch khác.
" Câu lạc bộ của chúng ta không cần người hoàn toàn không có hứng thú với bóng rổ tham gia vào. " Anh nói qua loa một câu, Sơ Tinh Miên bị từ chối.
Sơ Tinh Miên:...... Em &%#......
Quên đi, chuyện này đã hỏng rồi, trò chơi công lược, việc này đã trở thành trò chơi công lược, từ giờ trở đi cô sẽ coi Chu Triều Gia như boss lớn trong trò chơi công lược là được rồi. Sơ Tinh Miên yên lặng an ủi nói với chính mình.
Nghĩ như vậy sẽ khiến cô thấy khó mà lui sao? Quá coi thường cô rồi.
Nếu cô không thể nhận chức trợ lý, thì cũng không thể nhận lời làm người dọn dẹp sao?
Trong khuôn viên trường đại học khuyến khích làm việc ngoài giờ, nhằm vào bạn học có hoàn cảnh gia đình không tốt, nhà trường cung cấp một số chức vụ cho bọn họ từng tháng để có thể tranh thủ kiếm thêm một chút tiền tiêu vặt, chức vụ này bao gồm quét dọn vệ sinh những nơi như phòng học, câu lạc bộ và những loại sân khác nhau.
Làm việc ngoài giờ rõ ràng là càng đơn giản hơn so với gia nhập câu lạc bộ làm trợ lý, Sơ Tinh Miên đi đến văn phòng chủ nhiệm điền đơn đăng ký, sau đó đã chính thức gia nhập đoàn thể vừa học vừa làm. Tuy rằng những người khác căn bản không hiểu cô nghĩ như nào, đều thảo luận nói có phải Sơ Tinh Miên bị bỏ mặc về sau thấu rõ được bộ mặt của nhân thế, đây là muốn khiến bản thân mình lơ là bằng những việc nặng nhạt nhẽo.
Đối với chuyện này, Sơ Tinh Miên lười đáp lại.
Cô xung phong nhận việc muốn đi quét dọn câu lạc bộ bóng rổ với người phụ trách, người phụ trách còn hoang mang trong chốc lát, chân thành nói với cô: " Không có nhiều người muốn tới câu lạc bộ bóng rổ đâu, vừa khổ lại mệt, tôi khuyên cô đừng tới đó, một cô gái nhỏ vừa gầy yếu như cô, tôi phân cho cô tới một phòng có diện tích bé, thế nào? "
" Không sao, có thể cố gắng vì trường, có thể kiếm tiền tiêu vặt cho chính mình, em không cảm thấy vất vả. "
Cô nói lời đúng đắn, người phụ trách cũng không khuyên gì nữa, liền phân cho cô quét dọn một tuần trong sân bóng rổ.
Ngày tiếp theo sau khi tan học Sơ Tinh Miên liền chạy về phía sân bóng rổ, trong sân vắng lặng, chỉ có hai ba nam sinh đang chơi bóng rổ.
" Các cậu có biết bình thường phó chủ tịch của câu lạc bộ của các cậu khi nào sẽ đến không? " Cô sợ mục đích của chính mình dễ dàng bị lộ, liền giả bộ thuận miệng hỏi " Tôi là người làm việc ngoài giờ, tôi có chút việc muốn hỏi thêm. "
Hai nam sinh ngơ ngác nhìn nhau, mắt nhìn về phía cửa trong góc nói: " Việc này không chắc có thể gặp được không, nhưng mà nếu làm việc ngoài giờ, chín giờ buổi tối mỗi ngày cậu tới đây là được, đến lúc đó sẽ có bác nói cho cậu. "
Kết quả đến buổi tối Sơ Tinh Miên mới biết được, cô bình thường căn bản không gặp được mấy người trong câu lạc bộ bóng rổ, lại càng đừng nói đến chuyện vô tình gặp phải Chu Triều Gia, bởi vì quét dọn sân bóng rổ phải đợi sau khi trong sân không còn ai.
Hơn nữa, to như vậy! Sân to như vậy, đều là việc của cô.
Sơ Tinh Miên cảm thấy cuộc đời của chính mình dường như chưa từng như vậy..... Thảm quá.
Nhất là khi cô giống như máy kéo đẩy cây lau nhà chạy nhanh ở trong sân bóng rổ, mức hoạt động còn nhiều hơn so với một tháng hoạt động của cô, vất vả biết bao về tới ký túc xá trong tình trạng cả người mệt mỏi, còn bị Hứa Xán Xán cười nhạo cả đêm.
" Cậu đừng chê cười tớ, cười nữa lòng bàn chân của cậu sẽ nổi mụn nhọt. " Sơ Tinh Miên rúc mình vào trong chăn, ồm ồm nói.
Hứa Xán Xán ở giường đối diện, cười đến nỗi khóe mắt lóe lên nước mắt: " Tớ quen biết cậu năm sáu năm, đây là lần đầu thấy cậu mệt mỏi như vậy. Không thể không nói, Chu Triều Gia rất lợi hại, có thể bức cậu đến mức này mà không cần tốn sức. "
Ngừng một chút, Hứa Xán Xán hỏi cô: " Vậy cậu ngày mai còn muốn đi sao? Tớ nhớ rõ, một tuần này hình như cậu bị phân tới sân bóng rổ đúng chứ. Cười chết mất, nếu cậu kiên trì một tuần này, phỏng chừng phải gầy đến 80 cân. "
* 80 cân bên TQ =40kg.
Sơ Tinh Miên chùm chăn qua đầu, kỳ thật cô không là một người làm việc rất thụ động.
* Người thụ động là kiểu người có hệ giá trị kiểu này, trong tâm lý của người bị động, thất bại và bối rối là không thể chịu đựng được, điều quan trọng nhất cần tránh trong cuộc sống là thất bại và bối rối, họ đánh đồng việc tránh thất bại với việc làm của mình thành công. (https://www.zhihu.com/question/27397131/answer/161876512)
Buồn một lát, cô đột nhiên xốc lên: " Nhất định sẽ đi nhé, tuần này là việc của tớ. "
" Nhưng mà, việc này chưa hề nói không thể thuê những người khác từ bên ngoài đúng chứ? " Sơ Tinh Miên như suy tư gì mà nói.
Hứa Xán Xán và những người khác đều ngạc nhiên: " Cậu có ý gì? "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.