Dường như ta vừa trải qua một giấc mộng thật dài, xong một vòng số kiếp, đến khi mở mắt ra lại quên hết tất cả mọi chuyện.
Khó khăn ngẩng đầu lên đã thấy đại ca mặc áo bào trắng canh chừng bên cạnh giường. Ta chẳng biết huynh ấy đã ở đây bao lâu, chỉ là đôi mắt giờ đây lim dim giống như sắp ngủ gật.
Nước mắt vương đầy mặt làm ta kinh ngạc hồi lâu. Đại ca thấy ta đã tỉnh liền đi rót một cốc nước đến.
"Sao lại khóc rồi? Còn đau không?"
Ta cố gắng mở miệng nói, nhưng làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh. Đại ca đỡ ta ngồi dậy, đưa cốc nước đến bên môi ta. Ta chạm vào tay huynh ấy, cố hét lên hai tiếng để thanh giọng, lúc này mới miễn cưỡng nói được ra tiếng: "Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi chưa?"
Tay đại ca hơi sững lại một chút, sau đó dùng tay không cầm cốc sờ lên trán ta: "Quả nhiên vẫn còn sốt. Để ta đi tìm thầy thuốc trong thành kê cho muội hai thang thuốc tạm uống trước nhé, nếu vẫn không tốt lên thì ta sẽ đưa muội về kinh thành tĩnh dưỡng. Bây giờ mới là tháng năm, lấy đâu ra tuyết?"
Lời huynh ấy vừa nói khiến ta ngẩn ngơ, đưa mắt nhìn áo bào trắng đại ca đang mặc, đúng là vừa mỏng vừa nhẹ, là y phục của mùa hạ.
Nhìn thấy ánh mắt ta vẫn còn mờ mịt không rõ, huynh ấy cười dịu dàng cốc vào trán ta một cái, thở dài một hơi: "Đã không thông minh sẵn rồi, ngã ngựa một cái về nhìn càng ngốc nghếch hơn"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ve-chua-toi/1083448/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.