Ta tên là Hạ Nam Nhứ, Nam Nhứ được lấy trong câu "Rừng xuân xanh Phố Nam mềm mại"
Mà cái tên này cũng được lưu danh trong sử sách ngàn đời sau.
Ta thuận lợi ngồi lên vị trí thái tử phi rồi an ổn trèo lên ngôi vị hoàng hậu, sau cùng trở thành thái hậu. Mặc dù cả đời đều chôn trong cung cấm, nhưng hoàng đế rất hiếu thuận với ta, người ngoài nhìn vào cũng không thể đoán ra hắn với ta căn bản không phải mẹ con thân sinh.
Cả đời này ta sống trong yên bình, thuận buồm xuôi gió. Mặc dù không được như ý nguyện, nhưng có duyên gặp gỡ cũng đã là phúc phần của ta.
Nếu nói đến khiếm khuyết của kiếp này, cũng chỉ có chuyện năm đó.
Khoảnh khắc ta chết đi, cả sảnh đường vang vọng tiếng khóc lóc ai oán, ta lại hoảng hốt nhìn về phía tiểu cô nương áo đỏ cưỡi hồng mã.
Đúng vậy, là một tiểu cô nương. Ta đã đã là một lão bà già nua, còn nàng vẫn luôn tươi trẻ như lần đầu gặp mặt.
Ngay cả hai con thỏ nàng nuôi cũng không thể vì nàng mà lưu lại được bao lâu.
Cha ta là Đại tướng quân trấn quốc, mẹ là Bình Nhạc quận chúa, ta được xem như là có xuất thân tôn quý, đi ra từ danh gia vọng tộc.
Nhưng thật ra ta không nhận được nhiều tình thương từ cha, trên có huynh trưởng, dưới có đệ đệ, còn có ta và các tỷ muội khác nữa. Chỉ có ngày tết mới được gặp cha vài lần, vừa khách khí vừa xa lạ.
Thật ra thỉnh thoảng cha cũng sẽ tới hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ve-chua-toi/1083447/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.