Em và anh cùng nhau vượt qua một đoạn thời gian hoàn mỹ, chúng ta cả ngày đều ở bên nhau, anh nắm tay em đi qua phố lớn ngõ nhỏ, anh khi vui vẻ khi làm trò với mọi người sẽ bế em lên xoay quanh, sẽ đi xuyên qua gió lạnh thấu xương và tuyết lớn mua đồ ăn vặt mà em thích ăn. Khi trời lạnh sẽ đưa cho em trà sữa ấm áp, khi giáo viên không chú ý, xoay người nắm tay của em. Em vừa gọi điện thoại anh sẽ xuyên qua nửa thành phố đến bên em, em nhíu nhíu mi anh sẽ lo lắng em làm sao.
An An nói: “Trời đất, Trì Trú vì sao lại bị cậu huấn luyện thành như vậy thế. Cậu thu liễm thu liễm chút đi, cậu ta sắp sủng cậu lên tận trời rồi, điều này làm cho nhóm độc thân chúng mình sao mà chịu nổi.” Em cười, anh thật sự dốc hết sức lực mà sủng em. Anh cho em tất cả đều là tốt nhất, em cho dù muốn ngôi sao, anh cũng sẽ hái sao xuống cho em.
Ngày đó trong lớp tổ chức ra ngoài chơi, em vừa lúc có tiết. Lên lớp được một nửa em đã thấy tên anh lập loè không ngừng trên di động, em liếc mắt nhìn giáo viên trên bục giảng một cái, len lén lấy lên nghe. Bên kia thật ồn ào, nhưng âm thanh của anh vẫn rõ ràng như cũ: “Vợ à, không nghiêm túc nghe giảng đi?” Cô nhóc An An ở đầu bên kia hét lớn một tiếng: “Mẹ, không cần hai người show ân ái như vậy đâu.” Em cười, bỗng nhiên nghĩ ra anh không nhìn thấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-thu-365-yeu-anh/220077/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.