Thành thật mà nói, đối với một người từng đứng bên bờ vực sinh tử lại nghe nhắc đến chuyện “kiếp sau”, phản ứng đầu tiên không được dễ chịu cho lắm. 
Vì lẽ đó Tạ Thù không cảm thấy vui vẻ gì. 
“Chuyện đó… Tuy thân ta có tật, nhưng vẫn chưa đến mức nói chết là chết, đâu cần phải nói câu như thế?” 
Vệ Ngật Chi sửng sốt ngẩn người, không nhịn được phì cười: “Đệ…” 
“Ta làm sao?” 
“Không phải đệ nói có nhớ tới chuyện cũ mà Trúc Đạo An kể kia mà?” 
“Có nhớ.” 
“Thái tử nước Kết Cốt bỏ lỡ cơ hội se duyên với cô gái kia, là vì cô gái đó thay đổi hình dáng, thứ hắn yêu thương chẳng qua chỉ là một hình ảnh nhất thời mà thôi.” Hắn nắm chặt tay Tạ Thù: “Ta đối với đệ lại không phải như vậy.” 
Giờ Tạ Thù mới hiểu hắn đang bày tỏ tình cảm với mình, nhưng phản ứng của nàng thật khiến người ta thất vọng: “Trọng Khanh à, huynh đã nói những câu thế này rất nhiều lần rồi.” 
“Ừm.. Trước đó cũng đều là lời nói thật.” 
Tạ Thù đập tay lên vai hắn: “À, thế à?” 
Vệ Ngật Chi thở dài: “Đệ không tin ta?” 
Tạ Thù nhìn hắn: “Nếu huynh là ta, huynh sẽ tin sao?” 
Vệ Ngật Chi mím môi, đúng là chẳng ai tin tưởng người từng có ý thăm dò, điều tra về mình cả. 
Tạ Thù nói: “Huynh muốn xuống xe, hay là muốn ta đưa huynh về Thanh Khê?” 
Vệ Ngật Chi biết nàng đang đuổi khách, không thể làm gì khác hơn ngoài 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-thang-trac-tro/2127075/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.