🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nàng ấy nói: "Mẫu phi đi đây."

Ta nói: "Vâng."

20

Ta bị tiếng chuông lớn trong cung đánh thức.

A Nhược nhìn bầu trời vừa hửng sáng: "Điện hạ, đó là chuông tang của Hoàng hậu."

Ta không nói gì, lắng nghe đếm ——

Tổng cộng chín tiếng.

Ta lẩm bẩm: "Không phải, tổ chế của bản triều, chuông tang của Hoàng hậu sáu tiếng ——"

"Chín tiếng, là Hoàng thượng."

Từ xa xa, truyền đến tiếng khóc than.

"Hoàng thượng băng hà ——"

Ta bỗng vô cùng hoang mang.

"Không thể nào, chất độc trong tạng phủ của Hoàng đế vẫn còn ẩn núp, chưa đến lúc phát tác."

Phạm vi hoạt động của ta bị giới hạn trong hậu cung, không có cách nào tiếp cận Hoàng đế.

Vài lần duy nhất, liều lượng nhiễm vào cũng chưa đủ gây c.h.ế.t người.

Ta vốn định g.i.ế.c Hoàng hậu trước, rồi từ từ tính tiếp.

Nhưng hiện giờ ——

Ai đã g.i.ế.c hắn ta?

. . . Là ai?

Trong đầu chợt lóe lên một bóng người.

Dung mạo như hoa như ngọc.

Nhưng trong mắt, lại không có ý cười.

Ta đột ngột đứng dậy, đưa lệnh bài cho A Nhược, vội vàng căn dặn.

"Tình hình có biến, mời Chu Thái phó vào cung."

A Nhược hoang mang: "Chu Thái phó chẳng phải đã ——"

"Ngươi đừng lo! Cứ cho người của Thái phó phủ xem lệnh bài của ta!"

Ta xoay người, chạy về phía Cảnh Dương cung.

Nhanh lên.

Nhanh hơn nữa.

Núi lở.

Vị trí Đông cung trống không.

Càng sớm làm rõ chuyện gì đã xảy ra, càng sớm giành được tiên cơ.

21

Khi ta đến, cửa Cảnh Dương cung chưa khóa.

Lệ Tần ngồi tự rót tự uống bên bàn đá ở tiền viện, như thể đã đợi từ lâu.

Thấy ta, trong mắt nàng ấy lóe lên.

"Thanh Ngô, ngươi đến rồi."

Ta không có bằng chứng, nhưng lại vô cùng tin chắc.

"Là ngươi."

Nàng ấy không trả lời, chỉ cười.

Gió đêm phất qua mặt, ta ngửi thấy mùi hương lạ trên người Lệ Tần.

Ta nhìn chằm chằm vào gương mặt tiều tụy tái nhợt của Lệ Tần.

Câu trả lời trong lòng càng lúc càng rõ ràng.

"Ngươi —— ngươi đã chế bản thân thành 'Mỹ nhân tuyệt'?"

Trong sách hương phổ mẫu phi để lại cho ta, có một mùi hương kỳ lạ.

Lấy mỹ nhân làm dẫn, mê hồn đoạt phách, là kỳ độc trong thiên hạ.



Chỉ là trong ghi chép của hương phổ, chưa từng có tiền lệ, bởi vì cái giá phải trả quá lớn, quá đau đớn.

Ngọc đá đều tan, hai bên đều bại.

Hoàng đế đột tử.

Tình trạng của Lệ Tần so với Hoàng đế, cũng chẳng khá hơn là bao.

Ta nhìn nàng ấy chăm chú:

"Ngươi vốn không cần phải như vậy. Ba năm năm năm, sớm muộn gì ta cũng khiến Hoàng đế băng hà."

Lệ Tần đau không chịu nổi, ừng ực rót rượu vào miệng.

"Mũi tên đã b.ắ.n đi không thể quay đầu. Ta từ khi nghe tin Ô Lê chết, đã bắt đầu mưu tính ngày này rồi. Ngươi lên được vị trí đó sớm ngày nào, Ô Lê của ta sớm được yên nghỉ ngày đó. Ta vốn. . . đến vì nàng ấy."

Ta ngồi xuống đối diện nàng ấy, nói không nên lời.

"Nhưng ngươi. . . chẳng phải nói ngươi là kẻ thù của mẫu phi sao."

Nàng ấy "phụt" cười.

Nhưng vì đau đớn chạm đến tạng phủ, nước mắt lập tức rơi xuống.

"Nhưng ngươi cũng không tin mà? Ngươi còn biết tìm ta để cầu cứu."

Lệ Tần ngửa mặt nhìn vầng trăng tàn nơi chân trời, nước mắt đọng lại ở góc cằm, long lanh, phản chiếu ánh trăng.

"Ô Lê, ta sai rồi. Thì ra ta chưa từng hận nàng. Ta chỉ là. . . yêu nàng đến đau đớn. . ."

"Nhưng ta quá ngốc." Nàng ấy cười não nề.

"Ta biết quá muộn rồi."

Hồi lâu, cuối cùng nàng ây cũng chịu rời mắt khỏi vầng trăng kia.

Chậm rãi, cúi đầu xuống.

"Ta yêu ngươi, vì Ô Lê yêu ngươi. Đi làm những việc ngươi muốn đi. Nếu ngươi làm Hoàng đế, Ô Lê phải được hưởng Thái miếu."

Ngón tay thon dài mơ hồ vẽ theo khuôn mặt ta, nàng ấy thì thầm.

"Ngươi giống Ô Lê quá, cũng giống ta. Thanh Ngô, ngươi thật sự không phải là tiểu bảo bảo của ta và Ô Lê sao?"

Lời này thật hoang đường.

Ta đưa tay đỡ mỹ nhân đang lảo đảo.

Quay mặt đi, trong lòng bỗng có chút không đành.

"Ngươi say rồi."

Đôi mắt long lanh nước của nàng ấy nhìn ta, cười khẽ.

"Thanh Ngô, ta sắp c.h.ế.t rồi. Con đường phía trước, ngươi phải tự mình đi rồi."

Ta mím môi.

"Ngươi đã giúp ta một việc lớn. Ngươi muốn gì? Ta đều thỏa mãn cho ngươi."

Lệ Tần uống đến đỏ cả gò má, cười chỉ vào túi hương đeo ở thắt lưng ta.

Nàng ấy nói không rõ ràng:

"Ta muốn cái này. Ta chỉ muốn cái này, những thứ khác ta đều không cần."

Ta ngạc nhiên.

Đó là túi hương ta chế theo mùi hương trong lòng mẫu phi.

Mùi hương này đã an ủi ta khi bị ác mộng vây hãm.

An ủi Thái tử khi hắn bạo nọ.

Bây giờ, cũng an ủi Lệ Tần sắp chết.

Nàng ấy nâng niu nắm chặt túi hương, áp vào ngực.

"Thật tốt quá."

Ta gần như chạy trối chết.

Khi vừa bước qua cửa điện, ta nghe thấy Lệ Tần vui vẻ nói một câu gì đó.

Dường như là ——

"A Lê, ta đến bầu bạn với nàng đây."

22

Hoàng đế đột tử, triều đình náo loạn thành một đống, mấy vị Hoàng tử cũng rục rịch, cũng có người đề nghị vớt Phế Thái tử ra để lên ngôi.

Có người lấy ra di chiếu mà tiên đế để lại từ sớm.



Trên đó chỉ có vài chữ đơn giản ——

"Lệnh cho Thái phó Chu Nghiễn Chi xử lý việc phế lập."

Mọi người nhìn nhau ngơ ngác.

Thái phó mới c.h.ế.t được mấy tháng, di chiếu này, tiên đế còn chưa kịp đổi mới.

Vào lúc quần long vô thủ, Thái phó Chu Nghiễn Chi "đã chết" xuất hiện.

Cái c.h.ế.t của Chu Nghiễn Chi, chỉ là một vở kịch ta liên thủ với ông ấy để diễn, để cho vị lão thần tam triều này nhìn rõ bộ mặt thật của Thái tử.

Năm đó ta thiết kế cho Chu Nghiễn Chi giả chết, rồi để ông ấy tận tai nghe được cuộc đối thoại giữa ta và Thái tử.

Cuối cùng ông ấy cũng c.h.ế.t tâm với Thái tử.

Nhưng Hoàng hậu vì vị trí Đông cung của Thái tử, đã tàn sát hết những Hoàng tử có tài trong cung.

Trong số Hoàng tử còn lại, không một ai có thể đảm đương đại sự.

Chu Nghiễn Chi thở dài thườn thượt, thậm chí muốn trực tiếp tự vẫn tạ tội.

Ta đã tìm đến cửa vào lúc đó.

Ta nói với ông ấy:

"Ta là lựa chọn tốt nhất.

"Những bài luận của Thái tử mà ngài ca ngợi là phúc của xã tắc, đều do ta viết. Tâm huyết ngài đổ ra không phí công, bởi vì ta đã học được."

Ta thấy ánh sáng trong mắt ông ấy sáng lên rồi lại từ từ tắt.

"Nhưng ——"

Âm thanh tan biến trong một tiếng thở dài.

"Nhưng ngươi là nữ tử."

Ta khẽ nói:

"Thái phó học rộng biết nhiều, sao lại không biết —— Từ xưa Đế vị là người có tài đảm đương. Động thì sinh, tĩnh thì tử!"

Đường cùng.

Vị nho sinh cố chấp này không thể không chấp nhận ta.

Trong triều, vị lão thần tam triều này, vì ta, lại một lần nữa tranh biện với quần thần.

Ông ấy trên thì quở trách phế Thái tử g.i.ế.c thầy, dưới thì chê trách mấy vị Hoàng tử khác vô đức.

Lại thay ta làm người nói chuyện, thuyết phục được tông tộc của Hoàng hậu.

Ông ấy nói, dưới gối Hoàng hậu, cũng chỉ có mình ta là huyết mạch của tiên đế, chính danh chính phái.

"Nữ tử này hiếu thuận với Hoàng hậu, dù chỉ làm một con rối thì sao? Dù thế nào, dưới danh nghĩa nàng cũng là do trung cung sinh ra."

Tông tộc Hoàng hậu dần dần động tâm.

Thế nên ta dưới sự ủng hộ hết mình của Chu Thái phó và sự giúp đỡ của tông tộc Hoàng hậu, đã lên ngôi xưng Đế.

Trong ngoài đều bị kiềm chế.

Nhưng không sao, ta quen chịu đựng rồi.

Thời gian còn sớm, đợi thêm chút nữa.

Lệ Tần vì báo thù cho mẫu phi, đã biến bản thân thành Mỹ nhân tuyệt.

Ta cũng là một mùi hương.

Hương đã được thắp lên.

Mà ta, chỉ cần đợi một thời cơ.

23 - Hậu ký

Chiêu Ninh nguyên niên, Ngũ Hoàng nữ Lý Thanh Ngô đăng cơ, là nữ Đế đầu tiên của Đại Thịnh triều.

Chiêu Ninh tứ niên, Thái phó Chu Nghiễn Chi chết, truy phong làm Định Quốc công, thụy hiệu Văn Chính.

Chiêu Ninh thất niên, tông tộc đế mẫu mưu phản, âm mưu bại lộ, đều bị xử tử.

Cùng năm, đổi quốc hiệu thành "Lê". Truy phong Dung Tần, Lệ Tần của tiên đế làm Hoàng Thái hậu.

Chiêu Ninh cửu niên, cùng các nước Tây Vực trao đổi hàng hóa, vĩnh viễn giữ mối bang giao tốt đẹp.

Chiêu Ninh thập tam niên, đề bạt nữ quan đầu tiên của Đại Thịnh, mở nữ học.

Chiêu Ninh nhị thập niên, nữ đế băng hà, được an táng cùng hậu lăng với nhị vị Hoàng Thái hậu Dung, Lệ.

Hết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.