Hoàng hậu dường như nhận ra điều gì đó, đồng tử co rút.
Giọng nàng ta run rẩy: "Bản cung không làm gì cả! Là nàng ta tự ngã vào đống lửa!"
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta.
"Hôm nay ta cũng chẳng làm gì cả, là người tự khó sinh mà c.h.ế.t ở đây thôi."
Nói xong, ngay cả ta cũng bật cười.
Hoàng hậu nghiến răng:
"Đồ tiện nhân, ngươi dám! Nếu ta c.h.ế.t ở đây, Hoàng thượng sẽ không tha cho ngươi đâu, Thái tử cũng không tha cho ngươi! Nhất định sẽ khiến ngươi giống như mẹ yêu tinh của ngươi —— Bị lửa thiêu thân, thân xác cho chó ăn!"
Ta chỉ vào bát thuốc đã cạn đặt trên bàn:
"Thật sao? Sau này khi mẫu hậu uống thuốc an thai, chẳng lẽ không nếm ra có gì không ổn sao?"
Trong phương thuốc của triều đại này quả thật có cách "lấy huyết bổ huyết".
Có lẽ Hoàng hậu đã nếm ra nhưng nàng ta không quan tâm đó là m.á.u của ai.
Ta nhìn cái bụng tròn vo của nàng ta, khẽ cười: "Máu của người thân, quả nhiên bổ dưỡng."
"Thái tử. . . Ngươi đã làm gì Thái tử!"
Giọng nàng ta run rẩy dữ dội.
Giống như đêm mẫu phi qua đời, ta cũng nằm phủ phục trên nấm mồ hoang, run rẩy đến không thở nổi.
Ta tốt bụng sửa lời cho nàng ta: "Phải gọi là phế Thái tử. Thánh chỉ do chính miệng Thánh thượng ban xuống."
Đồng tử của Hoàng hậu đột nhiên mở to.
Ta tươi cười:
"Thuốc bổ mà ngươi uống hằng ngày, chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-thang-nhan-ke-thu-lam-me-cua-cong-chua/3744010/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.