Nàng ta nhìn bộ dạng chật vật của ta, khẽ cười một tiếng:
"Bổn cung g.i.ế.c người mẹ hồ ly tinh kia của ngươi, ngươi thì hay rồi, vội vàng đến chỗ bổn cung tranh sủng? Ngươi có ý đồ gì? Nói!"
Trán bị đập vỡ, m.á.u chảy xuống theo xương mày.
Ta quỳ dậy, cụp mặt nhìn xuống: "Báo đáp ân đức nương nương."
Hoàng hậu nhíu mày, định nổi giận, đã thấy ta nhanh nhẹn cởi áo.
"Xin nương nương minh giám."
Ánh mắt nàng ta ngưng lại, sững sờ. Trên tấm lưng trắng nõn đầy thương tích, khắp nơi đều là vết roi khiến người ta giật mình. Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, thê thảm không nỡ nhìn thẳng.
Ánh mắt Hoàng hậu dần dần từ khiếp sợ chuyển thành nghiền ngẫm.
"Nàng ta bề ngoài ra vẻ không quan tâm hơn thua, không ngờ sau lưng xấu xa cay nghiệt đến thế. Như vậy, bổn cung lại vô tình làm một việc tốt rồi."
Cung nữ khen ngợi nương nương nhân đức.
Ta quỳ sụp xuống: "Đa tạ mẫu hậu cứu con."
4
"Điện hạ ra tay với mình cũng quá độc ác rồi." A Nhược cầm nến, đau lòng thoa thuốc cho ta: "May mà điện hạ không có cảm giác đau, nếu không, làm sao chịu nổi. . ."
Ta nhắm mắt, không nói gì.
Vết thương cũ là thật, vết thương mới là để diễn kịch, do ta tự thêm vào.
Ta sinh ra đã thiếu sót, mẫu phi vì giữ ta mà uống không ít thuốc bí truyền. Vì thế vừa ra đời, ta đã khác với người thường. Ta không có cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-thang-nhan-ke-thu-lam-me-cua-cong-chua/3744001/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.