Ta cắn xé với lũ chó hoang ở bãi tha ma để giành lại đống xương tàn của mẫu phi. Máu của lũ chó văng đầy nửa mặt ta. Ta m.ổ b.ụ.n.g nó ra, bên trong chỉ còn nửa mảnh vũ y không nguyên vẹn.
Khi lũ chó hoang tranh ăn t.h.i t.h.ể mẫu phi, chúng đã nuốt chửng cả y phục.
Nhưng ta nhớ rõ ràng —
Hai canh giờ trước, mẫu phi còn mặc bộ vũ y đính chuông bạc này, dịu dàng cười với ta:
"Con à, mẫu phi đi múa một điệu trong yến tiệc, sẽ về ngay thôi."
Nàng ấy không thể về nữa. Bởi vì phụ hoàng khen nàng ấy múa "phiên nhược kinh hồng", vậy nên Hoàng hậu đã hận nàng ấy.
Nàng ta nói nghe đồn mẫu phi giỏi múa trong lửa, bảo nàng ấy múa để chúc thọ phụ hoàng.
Điệu múa này vô cùng nguy hiểm. Mẫu phi ngã vào đống lửa, bị thiêu sống.
Phụ hoàng cho rằng không tốt lành, không vui bỏ đi.
Hoàng hậu cười khẩy: "Yêu cơ Tây Vực, mê hoặc quân vương, c.h.ế.t cũng đáng!"
Các phi tần cười trộm:
"Dung Quý nhân thật không có đầu óc, dám tranh sủng với Hoàng hậu nương nương."
"Bây giờ thì hay rồi, được chút tiếng tăm, chọc giận Hoàng hậu. Cuộn chiếu một cái, vứt ra bãi tha ma cho chó ăn!"
Không phải thế.
Bọn họ nói không đúng.
Mẫu phi không hề có ý tranh sủng. Nàng ấy chỉ muốn nhanh chóng múa xong điệu múa đó để về dự sinh thần cùng ta.
Như thể có bàn tay vô hình bóp chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-thang-nhan-ke-thu-lam-me-cua-cong-chua/3744000/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.