Sáng nay, khi tôi và Đặng Minh vừa bước tới cổng trường thì một chiếc xe ô tô mui trần màu trắng sáng loáng, trông vô cùng sành điệu và sang trọng. Từ trên xe, bước xuống một phụ nữ cỡ tuổi trung niên ăn mặc thời trang, trông vô cùng xinh đẹp.
Đặng Minh vừa nhìn thấy là vội vàng chạy một mạch vào trường, từ đằng sau, hai cậu thanh niên tướng mạo to con, vạm vỡ đuổi theo. Chưa chạy được vào lớp thì bị bắt lại, đúng là vô ích.
- Không là không, không cho con ra ở riêng thì còn lâu con mới về nhà. - Tiếng Đặng Minh vang một góc quán cafe gần đó.
Đặng Minh nói rồi bỏ đi, người đàn bà đó quay lại nhìn tôi, dúi một tờ giấy nhỏ vào tay tôi, kiêu sa nói: “Chiều nay đến gặp tôi.”
Buổi chiều, đúng như lời hẹn, vừa tan học là tôi vội vã đến địa điểm ghi trên giấy. Đó là một nhà hàng vô cùng sang trọng, đúng là giới thượng lưu, không hề tiếc mấy đồng bạc lẻ. Tôi được dẫn vào một căn phòng bày biện, trang trí như một bữa ăn của Nhật, thật là đẹp mắt.
- Tôi tên Phương Hạ Mĩ, là mẹ của Đặng Minh, không cần rườm rà, kêu con trai tôi về nhà đi.
- Cháu không có quyền kêu cậu ấy làm bất cứ điều gì cả.
Bà Phương cầm chén trà, phong thái chỉn chu, nhấp nhấp ngụm trà đầu rồi nhẹ nhàng nói: “Nó đến ở nhà cháu, cháu không có quyền gì hay sao?”. Giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa thâm sâu. Nói rồi, bà ta mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ta-thuoc-ve-nhau/2223563/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.