Tôi đến lớp thấy Đoàn Dương đứng trước cửa, tay cầm một bông hoa hồng tươi rói, còn ướt đẫm sương đêm, thật kiêu sa và lộng lẫy tặng cho tôi. Xung quanh, những tiếng “ồ”, những câu cảm thán đã vang đến tai tôi. Tôi không thể chờ lâu hơn để nói ra câu này, ngay cả khi đang đứng trước đám đông.
- Không! - Câu nói này tôi chỉ dành cho những hành động mà tôi không thích và ngay bây giờ hành động mà Đoàn Dương cứ lặp đi lặp lại khiến tôi quá khó chịu rồi.
Sắc mặt Đoàn Dương thay đổi, nụ cười đang rực rỡ trên môi vội vàng biến mất. Tôi bước đi lạnh lùng không ngoảnh đầu lại, mặc cho cảm xúc của Đoàn Dương có như thế nào đi chăng nữa.
Tức - một từ đủ diễn tả cảm xúc bây giờ của Đoàn Dương, không phải vì anh ta bị từ chối mà vì anh ta bị từ chối trước đám đông. Sĩ diện của người con trai mà, anh đâu thích bị người ta cười chê. Tính cách của anh không phải thế này, không phải kiểu con trai hạ mình để tỏ tình với người con gái mà anh ta không thích. Vốn chỉ là trò chơi, mãi mãi cũng chỉ là trò chơi thôi!
Đặng Minh nhìn thấy tôi, vội chạy theo. Dù vậy thì Đoàn Dương cũng chẳng hề quan tâm, ngay từ đầu anh đâu có chân thành nhưng muốn ra vẻ chân thành thì cứ đuổi theo, coi như là lừa một cô gái thông minh. Anh tự cho mình là thông minh thì cớ sao không lừa được.
- Cậu thẳng thừng thật đấy.
- Ừ!
Đặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ta-thuoc-ve-nhau/2223561/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.