3 năm sau...
Trong phòng bệnh VIP của bệnh viện lớn nhất thành phố Maya, một dáng người nhỏ nhắn yếu ớt chậm rãi từng bước xuống giường.
Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi khiến cô nhíu mày nhưng ngay lập tức được xoa dịu bởi hương tinh dầu hoa cỏ khoan khoái vô cùng dễ chịu.
Cô gái từ từ từng bước tiến đến ban công, nhẹ nhàng vén tấm rèm cửa, để cho nắng sớm ấm áp chiếu vào như đang cố sưởi ấm một tâm hồn giá lạnh đã lâu.
Đôi mắt long lanh trong trẻo ngắm nhìn mọi thứ bên kia tấm cửa kính trong suốt. Những cảnh tượng đã lâu chưa được chứng kiến có chút cảm giác lạ lẫm nhưng cũng đủ khiến con người ta cảm thấy vui vẻ lạ thường. Khóe môi cô chợt cong lên một nụ cười thoã mãn.
“Choang”
Tiếng động đánh tan bầu không khí yên tĩnh ấy.
Cô gái giật mình quay lại nhìn thấy một phụ nữ trạc 60 tuổi, đôi mắt đang căng tròn lộ vẻ kinh ngạc, dưới đất những mảnh thủy tinh vương vãi.
Cô gái trẻ còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì người phụ nữa ấy đã chạy tới ôm chầm lấy cô:
- Cuối cùng con cũng tỉnh rồi. Con gái của mẹ tỉnh rồi!
Trái ngược với niềm hạnh phúc của người phụ nữ kia, cô ấy đầu óc trống rỗng, miệng lặp lại:
-Mẹ?
Bà ấy nức nở giải thích:
- Mẹ là mẹ của con. Con bị tai nạn hôn mê ba năm trời bây giờ mới tỉnh dậy. Ôi! Mẹ vui mừng quá!
- Để mẹ báo cho ba con.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-phuong-hoang-hoa-no-la-ngay-em-nhan-ra-anh/2986361/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.