Nhạc Ương Ương dùng cả tay chân từ trên mặt đất đứng lên, trên người đều rất đau, bất quá nàng ngay cả lông mày cũng không có nhăn một cái.
Chỉ là đứng vững,sau đó lại lần nữa sững sờ.
Bởi vì hình nhân trì độn, cuối cùng phát hiện mình bé đi rất nhiều rất nhiều, hơn nữa tu vi hoàn toàn không có, lại quá đáng chính là gân mạch bị tổn thương nghiêm trọng, căn bản không thể tu luyện.
Phục hồi lại tinh thần, Nhạc Ương Ương trong lòng cũng không có tổn thương, ngược lại đáy lòng có chút sung sướng.
Chết qua một lần sau, đối với nàng kiềm chế tác dụng Mộ Dung Nguyệt có thể xem nhẹ, trên thực tế là bởi vì đi tới một thế giới khác, khoảng cách xa xôi quá mức, Mỗ hình nhân không rõ tình huống hiện tại bây giời.
Bất quá nàng liền biết mình hồ đồ đến một cái thế giới này, cũng không phản ứng quá lớn
Nàng hiện tại chỉ lo cao hứng nhận biết chủ nhân một lần nữa,thì Mộ Dung Nguyệt sẽ không thể lại khống chế nàng nữa rồi.
Bởi vì không biết Xích Huyền cũng không có khống chế ý thức Nhạc Ương Ương nàng, hay là vì là nửa đường lại đổi chủ nhân, Nhạc Ương Ương mặc dù nhận biết hắn, lại không có từ trên người hắn cảm giác được Mộ Dung Nguyệt đối với nàng không cách nào chống lại tác dụng kiềm chế, ý thức tự chủ đã không điều khiển được, cũng tựa hồ thanh tỉnh rất nhiều.
Dù vậy, Nhạc Ương Ương cũng cảm thấy thoải mái hơn, này làm cho nàng cảm thấy lựa chọn không có chạy trốn là đúng, cũng làm cho nàng có chút thích chủ nhân mới "Hữu hảo" này.
Nhạc Ương Ương đi dạo qua một vòng, sau đó tùy tiện tìm một địa phương, đi tới.
Vụng trộm sờ trở lại nào đó đứa trẻ không từ chậc chậc đạo, "Thật sự là cú bản, hoàn hảo bổn công tử thiện lương." Liền nàng kia mềm nhũn thịt vù vù bộ dáng, còn dám đi vòng trong? Là chủ động đưa đi cấp bên trong ma thú thêm bữa ăn sao?
Tiểu hài tử lén lút quay trở lại không khỏi chậc chậc nói: " Thật là ngu ngốc, bản công tử thật lương thiện." nàng kia thì bộ dáng yếu đuối, lại còn giám đi vào trong? Hay là chủ động tăng món ăn cho ma thú sao?
Đứa bé này, không có ngăn cản ý tứ của Nhạc Ương Ương, mà là đi theo phía sau Nhạc Ương Ương, chờ xem nàng sẽ hù dọa tiểu oa oa này, thật sự là. . . tốt bụng!
Xích Huyền dụng tâm tà ác cũng không biết có phải hay không lão thiên gia cũng hiểu được, hắn quyết định giúp nàng một tay, trong phạm vi Nhạc Ương Ương mới vừa gia nhập, liền bị một con hỏa vân sói theo dõi, hỏa vân sói là cấp năm ma thú, bề ngoài toàn thân là đỏ rực, tốc độ cực nhanh, chạy trốn giống như tên lửa, bởi thế mới gọi như vậy.
Trạng thái bây giờ Nhạc Ương Ương, đừng nói là hỏa vân sói cấp năm, cứ coi như thỏ trắng cấp một cũng có thể cắn chết nàng.
Hỏa vân sói mắt nhìn trúng mục tiêu, xông tới nàng, Nhạc Ương Ương đứng nơi đó không nhúc nhích, hai cặp mắt nhắm nghiền lại.
Xích Huyền từ trên không lắc đầu thở dài, choáng váng, thật sự là vô dụng.
Bất quá đứa bé ba tuổi bình thường, gặp phải tình huống như vậy, dọa ngốc là hết sức bình thường a?
Móng vuốt của Hỏa vân sói sắp vỗ lên đầu Nhạc Ương Ương, Xích Huyền đang định ra tay thì đột nhiên bị dọa sợ ngây người.
Thấy móng vóng vuốt Hỏa vân sói cùng với đầu Nhạc Ương Ương tiếp xúc thân mật, đột nhiên bạch quanh chợt lóe, ở trên đầu Nhạc Ương Ương liền ra một con Bạch mao(lông trắng),Hỏa vân soi cứ như thế trực tiếp bị cấp năng lực làm cho tung bay.
Hỏa vân sói chật vật đứng lên, tựa hồ ý thức được chính mình không địch lại, liền thức thời xoay người chạy trốn.
Xích Huyền trừng mắt ha con ngươi, nhìn trên đầu Nhạc Ương Ương con Bạch mao, đó là Thỏ bạch mao cấp một?
Không đúng, rõ ràng ma thú cấp một làm sao có thể khiêu chiến cấp năm?
Nhưng mà rõ ràng chính là một con tiểu bạch thỏ!
Nhạc Ương Ương đưa tay lấy đỉnh đầu lấy tiểu bạch thỏ, ôm vào trong ngực cẩn thận nhìn.
Xích Huyền cũng cẩn thận nhìn lại, đó là một con tiểu bạch thỏ không sai, nhưng tuyệt đối không phải là ma thú cấp một Bạch mao
Hắn cũng không có biết ma thú như vậy, cẩn thận suy nghĩ một chút tình huống vừa rồi, Xích Huyền đột nhiên trừng lớn mắt, cái này. . . Cái này không phải là xen hồn thú trong truyền thuyết đi!
Nhạc Ương Ương vừa rồi nhắm hai mắt lại, trong miệng rõ ràng ở lẩm bẩm cái gì, gọi ma thú của mình cùng tác chiến cũng không cần niệm chú chứ, như vậy có thể làm cho gọt xen hồn thú trong truyền thuyết, hơn nữa còn là lần đầu tiên, bởi vì xen hồn thú một khi triệu hoán đi ra, liền cùng ma thú không giống nhau, thậm chí cùng chủ nhân ràng buộc sâu hơn, muốn triệu hoán đi ra tự nhiên cũng không cần niệm chú phức tạp như thế.
Xen hồn thú, có tính cách giống chủ nhân, có thể không hạn chế khi trưởng thành, linh hồn bất diệt, hồn thú không chết, trong truyền thuyết kia, tiểu Bao Tử triệu cứ như thế mà triệu hoán đi ra ?
Cũng quá không công bằng đi! Thiên tài như hắn cũng không có triệu hồi ra xen hồn, vì cái gì mà một tên ngốc có thể? Hơn nữa, nàng làm sao biết rõ khẩu quyết mà gọi?
Cho gọi khẩu quyết tự nhiên là tế tự đại nhân truyền cho Nhạc Ương Ương, Nhạc Ương Ương linh hồn mạnh cỡ bao nhiêu, tế tự đại nhân rõ ràng nhất, cho nên hắn chắc chắc Nhạc Ương Ương nhất định có thể triệu hồi ra xen hồn thú, nhưng là trên thực tế, Nhạc Ương Ương lại thất bại.
Bản thân ý thức được muốn trở thành hình nhân hoàn mỹ tốt đẹp hơn, nhưng mà cũng có khuyết điểm, ý thức của nàng lại phản kháng, nếu là áp chế không được, khó có thể nói trước được kết quả sẽ như thế nào.
Tế Tự đại nhân xem như là thành công, khi tất cả phản kháng của Nhạc Ương Ương cũng chỉ là tiềm thức, sẽ không biểu hiện ra ngoài, nhưng cũng đủ có thể làm cho nàng gọi không ra xen hồn, bởi vì sâu trong linh hồn của nàng đang kháng nghị, nàng không muốn bị hắn khống chế, lại không muốn triệu hồi xen hồn thú cùng nhau bị hắn khống chế.
Cho nên lúc ban đầu nàng đã thất bại, mà bây giờ, nàng lại dễ dàng triệu hoán ra con tiểu bạch thỏ này.
Tiểu bạch thỏ con mắt màu đen vừa lớn vừa tròn lại long lanh ngập nước, thân thể tròn vo mũm mĩm, lông xù, cảm thấy hài lòng.
Nhạc Ương Ương tựa hồ như rất vui vẻ, mím môi cười, sau đó đặt tên tiểu bạch thỏ là: "Tiểu Bạch Bạch. . ."
Mặc dù cơ thể hiện tại của Nhạc Ương Ương rất yếu nhưng linh hồn năng lực của nàng rất mạnh, tự nhiên xen hồn thú cũng không yếu đi, huống chi xen hồn thú sẽ không không yếu, bởi vì chủ nhân của bọn họ đều mạnh, nếu chủ nhân căn bản không mạnh thình đương nhiên sẽ không gọi ra được.
Bất quá vừa ra liền đấu với má thú cấp năm,Tiểu Bạch Bạch vẫn bị mệt mỏi mặc dù là rất lợi hại, nhưng đến cùng cũng chỉ là một "Hài nhi" mà thôi!
Nhạc Ương Ương hết sức săn sóc nó đem nó thả ở trên đầu, để cho nó nghỉ ngơi, chính mình tiếp tục hướng tới lúc ban đầu để đi.
Tiểu Bạch Bạch nằm yên tĩnh ở nàng đỉnh đầu, nháy vô tội mắt, ngơ ngác nhìn bốn phía, bộ dáng kia làm cho Xích Huyền nghĩ đến tựa như chủ nhân của nó, đồng thời càng thêm khẳng định này con tiểu bạch thỏ chính là xen hồn thú.
Trong lòng không khỏi rất là không công bằng, bất quá đứa trẻ này vẫn rất có độ lượng, vẫn như cũ tiếp tục đi theo Nhạc Ương Ương, xen hồn thú mặc dù lợi hại, nhưng là bây giờ nhìn lại, tạm thời là không có sức chiến đấu, hơn nữa càng đến bên trong ma thú cấp bậc càng cao.
Nhìn thấy bộ dáng Nhạc Ương Ương không biết nặng nhẹ, Xích Huyền không khỏi cảm thán, thật sự là nghé con mới đẻ không sợ cọp, cho dù bị dọa cũng là đáng đời!
Nhạc Ương Ương nhẹ nhàng từng bước đi qua, sẽ không bị người quát tới quát lui, ý thức không hề bị áp chế, muốn làm cái gì thì làm cái đó, về sau gặp được chuyện như thế, căn bản cũng sẽ không ảnh hưởng đến tâm tình của nàng.
Cho dù bị chủ nhân từ bỏ cũng không sao cả, dù sao đã hạ xuống nhận thức, gân mạch tổn thương không thể tu luyện cũng không sao cả, sau này còn có Tiểu Bạch Bạch a.
Nhạc Ương Ương nói nàng ngây ngốc cũng được không ngốc cũng chẳng sao, nàng tự nhiên ý thức được trong rừng cây này sẽ có nguy hiểm, nhưng nàng quyết định đi vào trong, cũng là có nguyên nhân.
Nàng phải nhanh chóng giúp Tiểu Bạch Bạch tăng lên năng lực, trong rừng cây có cái nàng cần.
Muốn tăng lên thực lực Nhạc Ương Ương có thói quen đi làm vài chuyện, nhất định cũng phải làm, bởi vì nàng biết rõ không có thực lực sẽ bị người khi dễ và bị vứt bỏ, đặc biệt là nàng!
Nàng cùng Tiểu Bạch Bạch xem như một thể, hiện tại nàng không thể tu luyện, như vậy cũng chỉ có thể tăng lên lực lượng của Tiểu Bạch Bạch, đây là chuyện rất trọng yếu.
Ân, so với tìm chủ nhân thì trọng yếu nhiều !
Vì vậy, Tiểu hài tử xinh xắn cứ thế bại bởi Tiểu Bạch Bạch ngu ngốc này.