Mê Thiên Thụ Lâm, nơi ma thú lộng hành vì thế ở bên ngoài thường xuyên có người đi đi lại lại, nhưng càng đi vào bên trong người lại càng ít bởi vì bên trong rất nguy hiểm.
Mà lúc này, bên trong khu rừng, ba thiếu niên khoảng mười hai, mười ba tuổi đang hung hăng đấm đá một tiểu hài tử khoảng chừng hai ba tuổi, cách đó không xa, một thị vệ khuôn mặt lạnh lùng, không chút cảm xúc đang khoanh tay đứng nhìn.
Trên mặt đất, tiểu hài tử bắt đầu khóc lóc không ngừng, dần dần lại không phát ra được âm thanh nào, hơi thở dần dần suy yếu, mà ba cái thiếu niên kia căn bản không có ý định dừng tay, vẫn như cũ ra tay không lưu tình chút nào, trên mặt đất, thân thể nho nhỏ sớm đã cuộn mình thành một khối, nhưng vẫn không ngăn cản được những cú đám rơi trên người mình.
"Nhạc Ương Ương, ngươi không phải là rất rất giỏi hay sao? Ngươi không phải là người của Nhạc gia hay sao, người nào cũng không thể gây chuyện hay sao?"
"Giờ thì sao? Không phải chỉ là một con chó bị chúng ta đạp dưới chân sao. Hặc Hặc. . ."
"Nàng ta bây giờ chỉ là một kẻ phế vật, hiện tại gia chủ còn ước gì nàng ta mau chết luôn, miễn cho Nhạc gia thêm phần sỉ nhục."
Các loại nhục mạ không ngừng bay ra, ghen ghét cùng khoái ý, không chút nào để ý đến sự sống chết của một tiểu hài tử nho nhỏ kia, thật đúng là chẳng có ai quan tâm đến sự sống chết của nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngoc-manh-thien-tai-huyen-linh-su/2535869/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.