Editor: AM
Chung Tử Kỳ ở trong phòng tìm tòi một lát thì tìm được một cái thố gốm cao hơn một gang tay, béo ú nhìn rất đáng yêu. Hắn đem đi rửa sạch bằng nước rồi đặt cạnh nồi nước nóng một lát cho tiêu độc. Còn nước trong nồi thì được đổ vào một cái chậu lớn để nguội. Sau đó hắn rửa táo, lê và cắt thành từng lớp thả vào trong thố gốm, mỗi tầng trái cây lại cho thêm một lớp đường, cứ lặp đi lặp lại như thế cho đến khi đầy thố gốm thì dừng lại.
Nước sôi đã được để nguội thì đổ vào thố gốm, sau đó che kín miệng thố rồi bỏ vào hồi hấp khoảng mười chung thì lấy ra, bịt kín bằng lớp vải dày rồi đặt vào góc sáng sủa râm mát.
Khi Triệu Chính An ngủ dậy thì mặt trời đã xuống núi, hắn nhìn quanh nhưng không thấy nương tử ở đâu, đành phải bĩu bĩu môi lết chân đến nhà bếp, kêu gọi: "Nương tử? Nương tử?"
"Trong bếp!" Chung Tử Kỳ cao giọng trả lời, bây giờ hắn đang bận nhóm lửa làm đồ ăn, bởi vì bữa trưa đã ăn no nên bây giờ cũng không đói cho lắm.
Triệu Chính An đi thẳng đến nhà bếp, vừa nhìn thấy Chung Tử Kỳ liền nở nụ cười ngây thơ của riêng hắn: "Nương tử."
Không thể không nói, thói quen đúng là chuyện đáng sợ, mấy ngày nay hắn đã quen với hai chữ nương tử của Triệu Chính An, cũng quen nụ cười ngây thơ của hắn, càng quen với sự tồn tại của hắn. Chung Tử Kỳ thất thần nghĩ, cuộc sống bây giờ, nhìn như bình tĩnh nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngoc-lam-ruong/52353/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.