Editor: AM
Khi cơm gần chín, Chung Tử Kỳ đi một chuyến đến vườn rau nhà Vương Thuý Hoa để hái vài trái dưa leo, không khéo là gặp được Vương Thuý Hoa, hắn vừa nhìn thấy Chung Tử Kỳ liền châm chọc: "Ôi, Kỳ ca nhi, chẳng phải ngươi sẽ tự kiếm tiền sao? Còn lấy đồ ăn nhà ta, tự mình mua đi."
Thật ra Chung Tử Kỳ không ngờ chuyện hắn vào trấn buôn bán lại được truyền đi nhanh như thế, hắn nhìn thoáng qua Vương Thuý Hoa, chậm rãi nói: "Khi ở riêng đã nói rồi, bọn ta có thể đến đây lấy đồ ăn."
"Ngươi nghèo lắm sao? Nghèo đến nỗi phải đến vườn nhà ta lấy đồ?" Vương Thuý Hoa chống nạnh nói. Hắn chính là không vừa mắt việc Chung Tử Kỳ đã ở riêng còn tự nhiên đến thế.
"Ý kiến thì đi tìm thôn trưởng, ta không có thời gian đôi co với ngươi." Chung Tử Kỳ khinh thường liếc mắt nhìn hắn, bây giờ hắn không có thời gian để trồng, hơn nữa cũng không có tiền mua hạt giống, đợi đến khi sinh ý trong nhà ổn định thì hắn sẽ làm chút việc vặc.
Đến khi hái đủ thì Chung Tử Kỳ liền vội vàng rời đi. Khi đi thật xa mà Chung Tử Kỳ còn nghe được Vương Thuý Hoa nói cái gì mà thông đồng hán tử, gì mà không biết xấu hổ, hắn có hơi tức giận, toàn là nói bậy sau lưng hắn, có bản lĩnh thì đến trước mặt hắn nói nè.
Trở về nhà, Chung Tử Kỳ không nói gì, chỉ lẳng lặng đi rửa dưa leo rồi cắt nhỏ, cho thêm muối, dầu vừng, dấm chua, rau thơm và đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngoc-lam-ruong/52352/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.