Tuy rằng Cố Hàm ra sân, nhưng lớp 12A3 đã dẫn một khoảng cách khá xa, khí thế lại đang lên cao, cho nên cuối cùng lớp 12A3 đã chiến thắng lớp 12A4 với tỉ số 43/37. 12A3 hoan hô vang dội, khiến cho Hà Đào làm tay đánh số hai sau Cố Hàm cũng thấy phiền muộn.
Hà Đào cũng biết phiền muộn, nếu truyền ra ngoài đại khái sẽ làm vài người cười đến chết, nhưng Hà Đào hàng thật giá thật lại phiền muộn. Không phải phiền muộn vì thi đấu thắng, cũng không phải phiền muộn vì Cố Hàm bị thương… chuyện này là tức giận, chứ không phải là phiền muộn. Chuyện chân chính khiến Hà Đào phiền muộn có lý do vô nhân đạo của cậu ta.
Hà Đào và Cố Hàm cùng vào đội tuyển của trường, cùng với Mạnh Xuyên Giác, Giang Phương Hành đều là đồng đội, cùng nhau huấn luyện gần hai năm thời gian. Thanh mai trúc mã của Giang Phương Hành là Ngô Phi thường xuyên tới xem bọn họ huấn luyện, thuận tiện chờ Giang Phương Hành huấn luyện xong sẽ cùng nhau về nhà… chuyện này cũng xem như là hợp lý. Hà Đào lúc đó đã chú ý đến Ngô Phi, Ngô Phi luôn khiến cậu ta nghĩ đến một bài thơ cổ, cho dù có đem lột da rút xương Hà Đào cũng không được bao nhiêu thơ văn, nhưng bài thơ cổ kia thì trước sau cậu ta vẫn không quên được.
Cỏ lau um um, sương sớm vừa lên. Người luôn mong nhớ, ở bên kia bờ.
Ngược dòng trôi nổi, đường hiểm lại dài; xuôi dòng phiêu bạt, người như giữa sông.
Theo lý mà nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo/3400319/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.