“Đi ra ngoài chơi nhớ chú ý an toàn, mấy năm nay, trên đường có rất nhiều trộm cướp.” Cha Điềm quan tâm dặn dò Điềm Tâm.
“Dạ, con biết rồi.” Điềm Tâm vui vẻ.
Rạng sáng ngày hôm sau, Điềm Tâm còn chưa rời giường, mẹ Điềm đã xông vào phòng cô, lạnh lùng kéo chăn của cô: “Mau rời giường, mấy người Thẩm Tâm đã đến dưới nhà rồi.”
“Mấy giờ rồi ạ?” Điềm Tâm mơ mơ màng màng mở mắt, xoay người lấy điện thoại nhìn, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại: “Mới bảy rưỡi mà, không phải cô ấy nói chín giờ mới đến hay sao…”
“Sao con lại ngủ nữa rồi?” Mẹ Điềm kéo gối Điềm Tâm, nói: “Mặc kệ con bé nói mấy giờ, dù sao hiện tại người ta đã đến rồi, con cũng không thể cứ mặc kệ nằm trên giường, mau dậy đi, tại sao lại không có chút lịch sự nào thế.”
“Mẹ… Mẹ tích cực như vậy làm gì chứ, hơn nữa con với cô ấy quen thân nhau đến như vậy rồi, đừng nói là con nằm trên giường, ngay cả lúc con không mặc quần áo cô cũng cũng đã nhìn thấy rồi, còn để ý đến chi tiết nhỏ như vậy làm gì?” Điềm Tâm ôm gấu bông, cho dù bị cướp đi chăn và gối, cũng vẫn ngoan cố nằm trên giường, nhất quyết không chịu dậy.
“Lúc con ở trường như thế nào mẹ mặc kệ, nhưng bây giờ con đang ở nhà, con đừng có bày ra cái dáng vẻ thiếu dạy dỗ, thiếu lễ phép như vậy, mau dậy đi, con còn không dậy, mẹ lấy luôn cả con gấu bông của con đấy!” Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2731339/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.