"Ha hả... Có đi đâu ngoài nhà cầu..." Điềm Tâm nở nụ cười, nói với Phan Đình.
"Lừa người, đi nhà vệ sinh mà lâu như vậy..." Ngủ cùng Phan Đình ở giường bên phải là Hải Phỉ Tư cũng cúi xuống tham gia, nhỏ giọng nói với hai người bọn họ.
"Mau... Thành thật khai báo..."
"Thực sự là đi WC..." Trầm Tâm nằm trên giường, sau đó nghiêm túc nói với hai người: "Hai ngày nay ăn hết cơm không uống nước, nên... Nên rất khổ sở... Các cậu hiểu..."
"Ừ..." Phan Đình và Hải Phỉ Tư đồng thời thương xoát nhìn Điềm Tâm.
Điềm Tâm đôi mắt tròn như phun ra lửa, nhưng không thể phản bác, nên chỉ lặng lẽ đem chăn đắp lên, che mình mặt của mình.
"Ai nha, Điềm Tâm, ngượng ngùng cái gì." Phan Đình thấy Điềm Tâm trốn không nói. Vì vậy thỏa mái nói với cô: "Mọi cùng ở chung kí túc xá, sau này sẽ sinh hoạt cùng nhau bốn năm, không liên quan, nhưng chúng tôi độ quan tâm rất cao..."
"Ngủ đi..." Điềm Tâm rầu rĩ nói.
"Được, ngày mai nhớ uống nhiều nước một chút, ngủ ngoan."
"Vãn... An..."
Trầm Tâm nín cười, cũng chúc hai người kia ngủ ngoan, len lén xốc lên chăn của Điềm Tâm.
Trong bóng tối, ánh mắt sáng của ĐIềm Tâm buồn bực trừng Trầm Tâm.
Trầm Tâm làm một cái mặt quỷ với cô, rồi ngủ.
Ngày thứ hai, trời chưa sáng, bắt đầu ngày huấn luyện mới
Hôm nay luyện tập là chạy bộ.
Nghe đến thời gian tập luyện, Điềm Tâm nhỏ một ngụm nước bọt, “Năm nay, ai không đi lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2731095/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.