"Điềm Tâm, cậu đã về rồi!" Trầm Tâm đứng ở giường số 2 người kim loại nhỏ đi xuống, cười híp mắt nhìn cô.
Thời giờ này, ĐIềm Tâm mới chắc chắn mình không đi nhầm phòng.
"Điềm Tâm? Ngươi chính là Tiểu Điềm Tâm??" Hai người bạn khác cùng phòng đang ở trên ban công loay hoay phơi quần áo, nghe giọng nói của Điềm Tâm, vội bỏ lại đồ trên tay chạy vào phòng, vẻ mặt thắc mắc nhìn cô.
"Ách... Ha hả, đúng là tôi, các cậu khóe chứ..." Điềm Tâm nhìn hai người hai mắt phát sáng, nhịn không được thối lui về phía sau.
"Tôi ở giường thứ nhất Phan Đình." Nữ sinh kia vừa... vừa tóc ngắn, mắt tròn tròn, mặt cười vui vẻ, rực rỡ hướng phía Điềm Tâm nói.
"Tôi ở giường số 3 Hải Phỉ Tư." Nữ sinh tóc ngắn hơn, thân cao, gầy nhìn Điềm Tâm nói.
"Phan... Đình... Hải Phỉ Tư??" Khóe miệng Điềm Tâm co rút, thẹn thùng trong nháy mắt.
"Ha ha, tên Phỉ là dưới một người trên vạn người, Tư là nhớ đến." Hải Phỉ Tư hướng Điềm Tâm cười cười, sau đó đưa tay sờ đầu mình, cười hì hì nói: "Thực ra để người khác không hiểu nhầm ta đang quảng cáo dầu gội đầu, ta thấy tóc ngắn tốt hơn."
"Nhưng tên Hải Phỉ Tư nam cũng có thể sử dụng đấy..." Điềm Tâm nói thẳng một câu.
Nụ cười trên mặt Hải Phỉ Tư cứng lại một vài giây, sau đó chần chờ gật đầu nói: "Hình như... Là đúng là có thể."
Phan Đình bật cười khúc khích, sau đó gật nhẹ đầu, nói: "Nói đúng lắm, tốt là ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2731075/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.