"Thế nhưng Tứ Niên Ni... Rất xa..." Điềm Tâm hít mũi một cái, nước mắt lả chả nhìn anh.
"Tứ Niên thì thế nào, tôi cũng không chạy mất." Trần Diệc Nhiên vươn bàn tay thon dài, ôn nhu dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt cô, sau đó nhẹ nhàng cúi người, hôn lên gò má trắng nõn sau đó vẫn nói: "Còn hai tuần trăng nữa là sinh nhật của tôi, muốn tặng cho tôi cái gì sao??"
"Dạ??" Điềm Tâm ngẩng đầu, mắt nghiêm túc nhìn hắn, sau đó lắc đầu nói: "Nhưng chưa nghĩ ra..."
"Vậy thì suy nghĩ tốt một chút, nhớ phải cho tôi bất ngờ." Trần Diệc Nhiên nhéo nhéo gương mặt của cô, suy nghĩ một chút, sau đó tiếp tục nói: "Không nên tặng bút máy cho tôi, cô không biết tặng bút máy ý là chi ly sao??"
"Ách... Không biết..." Điềm Tâm sửng sốt một chút, sau đó như là nhớ ra gì đó, mắt ngạc nhiên nói: "Anh biết bút máy do tôi tặng??"
"Không phải cô, chẳng lẽ là công ty hằng năm tặng quà sinh nhật sao??" Trần Diệc Nhiên buồn cười nhìn cô nói: "Hằng năm đều tặng bút máy, cũng chỉ có em nghĩa ra.”
"Vậy thì thế nào, hằng năm tôi đều chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa tặng tôi..." Điềm Tâm nhăn mũi, nhìn Trần Diệc Nhiên không vui.
Trần Diệc Nhiên nháy mắt, muốn nói lại thôi nhìn cô, cuối cùng, thở dài nói: "Thực ra tôi đã chuẩn bị quà, chỉ là không thể đưa cho cô được thôi... Chờ năm sau sinh nhật của cô, sẽ tặng cho cô, được không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2731074/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.