Thật sao!??
Cô nhịn không được liền trừng mắt nhìn Trần Diệc Nhiên.
Tập đoàn Hoàng gia…… Tất cả mọi nơi trên cả nước này đều có cổ phần của tập đoàn Hoàng gia??
“Ý của anh là……” Cô há miệng thở dốc, lắp bắp nói: “Tiêu ca ca là thiếu gia??”
“Đúng…… Có thể nói như vậy.” Trần Diệc Nhiên nghẹn cười, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó nhàn nhạt nói: “Nhưng đừng bao giờ gọi như vậy trước mặt Lục Dật Tiêu, cậu ta ghét nhất là bị gọi như vậy đó.”
“Được, em sẽ cẩn thận!” Cô làm động tác khéo khóa miệng, sau đó liền nhịn không được bật cười.
Hai người nói chuyện với nhau thêm một lát rồi kéo nhau xuống dưới tầng ăn cơm.
Đến khi ăn cơm xong về phòng, cô nhìn hai phòng rồi lại thấy buồn.
Ăn cơm xong sớm nên hai người liền về phòng nghỉ ngơi …… Thật sự rất nhàm chán a……
Huống chi phòng của cô và Trần Diệc Nhiên còn cách xa nhau như vậy, mỗi người ở một đầu hành lang. Mặc dù hành lang ở đây có đèn nhưng nhìn qua không thấy một bóng người, thật là khủng khiếp a……
“Đi thôi, đến phòng anh chúng ta cùng xem TV. Anh có mang theo một ít đồ ăn ngon từ Trùng Khánh về cho em.” Trần Diệc Nhiên rất tự nhiên dắt tay cô đi về phòng mình, vừa đi vừa nói: “Tới khi nào em mệt anh sẽ đưa em về phòng nghỉ ngơi. Một mình em ở trong phòng cũng rất buồn a.”
“……” Cô vô cùng khó hiểu ngẩng đầu nhìn Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2731048/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.