Sau khi tiễn Lục Dật Tiêu về, Điềm Tâm nhìn thấy người đến người đi đang chờ ở đại sảnh máy bay, xoay đầu lại, vẻ mặt mê mang mà nhìn Thẩm Tâm hỏi: “Làm sao bây giờ?”
“Xe của anh ta liền để lại bãi đỗ xe của sân bay đi, hai người chúng ta bắt xe buýt về trường học, buổi sáng ở phòng Quản lý lấy được chìa khóa của ký túc xá, cậu có mang theo ra ngoài không?” Thẩm Tâm nghĩ nghĩ, hướng phía Điềm Tâm hỏi.
“Có mang theo.” Điềm Tâm gật gật đầu.
“Vậy là tốt rồi, buổi tối hôm nay cậu là muốn ngủ ở ký túc xá, hay là đi nhà của tớ ngủ?”
“Hả?” Điềm Tâm sửng sốt một chút.
“Ồ… Đúng rồi, chốc nữa Trần Diệc Nhiên cũng từ Trùng Khánh bay qua đây chứ?” Thẩm Tâm giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó một lát, bất thình lình hướng về Điềm Tâm nói: “Vậy cậu cũng không cần phiền nào rồi, Trần Diệc Nhiên nhà cậu buổi tối hôm nay phỏng chừng sẽ cùng cậu ở cùng nhau, tớ vẫn là chính mình về nhà ở là tốt lắm.”
“Hả?” Điềm Tâm còn không kịp phản ứng.
“Hả cái gì, nghe không hiểu sao?” Thẩm Tâm một mặt cười xấu xa để sát vào Điềm Tâm, giảm thấp âm thanh nói: “Cậu cũng đừng theo tớ ngồi xe trở về trường học, ở lại sân bay chờ Trần Diệc Nhiên là được, về phần hai người buổi tối hôm nay đi nơi nào ở thì… Ừm… Tớ tin tưởng Trần Diệc Nhiên chính mình sẽ an bài.”
“Ý của cậu là…” Điềm Tâm rốt cuộc lấy lại tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2731026/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.