"Anh nói. Anh nói!!" Điềm Tâm vẻ mặt chân chó nhìn anh.
"Biện pháp sao... Hay..." Lục Dật Tiêu thanh âm của lại dừng lại một chút, sau đó chậm rãi, gằn từng chữ hướng phía Điềm Tâm nói: "Hai chữ, nói thật"
"..." Điềm Tâm thoáng cái sững sờ ở tại chỗ.
Thản... Bạch??
Để cho cô đi nói thật với Trần Diệc Nhiên??
Nói mình đã quên xem thư thông báo trúng tuyển, nhớ lộn ngày báo danh ngày khai giảng??
Nói mình đã quên trong lúc anh ta gọi điện thoại nói cho anh biết chuyện này, thẳng đến trước khi đi mới nhớ tới??
Cái rãnh nằm!! Anh ta thế nào không để ta nhảy xuống núi lửa đang phun trào đấy!?
Điềm Tâm một đôi mắt ngập nước của trừng mắt Lục Dật Tiêu, nhìn anh vẻ mặt bực bội không kiềm mình bộ dáng, cắn răng nghiến lợi căm giận nói: "Là anh khuyên tôi nói thật, anh đừng trách tôi..."
"Ừ?? Trách cô cái gì??" Lục Dật Tiêu thu hồi dáng tươi cười, trong mắt khó hiệu nhìn cô.
Điềm Tâm lấy điện thoại cầm tay ra, tới mục thông tin, tìm được tên Trần Diệc Nhiên, do dự một chút, sau đó dứt khoát nhấn số gọi điện.
Điện thoại vang lên hai tiếng, Trần Diệc Nhiên liền nhận, thanh âm hắn thấp, mang theo một tia khàn khàn "Này" một tiếng.
"Nhiên ca ca??" Điềm Tâm hít sâu một hơi, cười híp mắt hướng phía bên đầu điện thoại kia hô.
"Ừ, Điềm Tâm, chuyện gì vậy?? Sớm như vậy lại gọi điện thoại cho tôi, cô không phải ngủ thẳng đến trưa mới rời giường sao??" Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2731021/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.