A——!! - Trong bãi đỗ xe trống vắng đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết của Điềm Tâm.
-Anh còn có nhân tính không vậy? Biết rõ chân em tê rần mà vẫn ra sức nhéo chân em!! - Điềm Tâm rơm rớm nước mắt, nhìn Trần Diệc Nhiên phẫn nộ nói.
-A...Anh chỉ muốn biết chân nào của em bị tê thôi mà... -Trần Diệc Nhiên ánh mắt vô tội nhìn cô, sau đó duỗi hai cánh tay ôm cô ra khỏi xe, cúi đầu nói:
-Anh bồng em lên nhà, thế này có được xem là có nhân tính chưa?
-Không thích! Anh mau thả em xuống!! - Điềm Tâm giãy giụa trong lòng Trần Diệc Nhiên.
-Nếu anh mà thả em xuống, không chừng có người sẽ lại nói anh mất nhân tính nữa đó. - Trần Diệc Nhiên giọng chế giễu, chậm rãi từng chữ một nói với cô.
-Không đâu. tuyệt đối không đâu!! - Điềm Tâm thò tay giơ lên đầu thề thốt:
-Anh Diệc Nhiên...Anh thả em xuống đi, nếu không thì bị nhân viên chung cư trông thấy, lại tưởng hai chúng ta loạn luân đấy...
-Ha ha... - Trần Diệc Nhiên bật cười, đôi mắt híp cả lại nói:
-Loạn luân?
-Như thế này...Không được tự nhiên cho lắm... - Điềm Tâm khóe miệng giật giật, thuận miệng nói.
-Ừ... - Trần Diệc Nhiên hình như suy tư một lát, sau đó hơi cúi người để Điềm Tâm xuống, thấp giọng nói:
-Em có chắc em có thể đi được không đấy?
-Có thể có thể có thể...Hoàn toàn có thể!! - Điềm Tâm giữ vững thân thể, cố nén cảm giác chập choạng mà dậm dậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730991/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.