-Ừ...Nói cũng phải, trong trường có lẽ sẽ an toàn hơn, tên tiểu tử Lục Dật Tiêu kia cứ nhìn chằm chằm vào Thẩm Tâm nhà ta vậy... - Thẩm Mặc Trần vừa nói vừa cười.
-Thôi đi, Tiêu Tiêu không phải là đối thủ với điểm tâm nhỏ nhà mình đâu, nó ở bên điểm tâm nhỏ bao năm nay, chịu bao nhiêu thiệt thòi ông còn không biết sao? - Đào Tử nhếch miệng, nói đến an toàn thì nên lo lắng cho Lục Dật Tiêu còn đáng tin hơn...
-Ừ...May là con gái anh nó thừa hưởng sự thông minh từ anh... - Thẩm Mặc Trần nhẹ nhàng gật dầu, mặt tỏ vẻ hài lòng.
-Anh nói cái gì? - Đào Tử mở to hai mắt mà nhìn Thẩm Mặc Trần, căm giận nói:
-Anh vừa chê em đó hả?
-Sao lại thế... - Thẩm Mặc Trần duỗi cánh tay thon dài ôm lấy eo Đào Tử, hơi cúi đầu ghé sát mặt bà hôn một cái rồi nói:
-Anh yêu em còn không kịp ấy chứ? Tại sao lại chê được?
-Hừ, chỉ được cái dẻo miệng... - Đào Tử vừa tránh nụ hôn của chồng vừa bất bình nói.
-Thôi thôi anh không nói nữa...Hôn cái nào...Ánh mắt Thẩm Mặc Trần sáng lên, bờ môi mỏng hôn lên đôi môi đỏ thắm mịn màng của Đào Tử.
-Khục khục...Bố, mẹ, ý tứ chút...Con vẫn đang ở phòng khách đấy...Thẩm Thị đang say sưa ngồi vọc máy tính trên ghế salon, chịu không được nên tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.
Thẩm Mặc Trần ngừng một lát, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ sắc bén. Sau đó liền ôm eo Đào Tử bay thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730959/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.