Điềm Tâm mở to đôi mắt trong sáng, nhìn Thẩm Tâm một hồi lâu, sau đó vẻ mặt ngượng ngùng nói:
-Xấu hổ quá, gần đây mình bị cúm nên không có nói chuyện với cậu được...Kì thật...Anh Diệc Nhiên đã bị mình tán đổ rồi...
Nhiều năm qua, cứ mỗi lần Điềm Tâm muốn đùa Thẩm Tâm, đều nói Trần Diệc Nhiên đã bị cô tán đổ. Tính ra ba năm qua, Trần Diệc Nhiên đã bị cô tán đổ hai mươi bảy lần rồi.
À không, tính cả lần này nữa cũng là hai mươi tám lần rồi.
Khóe miệng Điềm Tâm giật giật, sau đó nghiêm túc nói với Thẩm Tâm:
-Lần này là thật đấy.
-Lần đó còn chưa chịu tỉnh hả? - Thẩm Tâm trợn mắt, sau đó nhẹ giọng nói:
-Mình khuyên cậu, đổi mục tiêu được rồi đấy. Đã nhiều năm như vậy rồi mà hắn có thích cậu đâu, cần gì hắn nữa chứ.
-Được rồi, đổi chủ đề đi. - Điềm Tâm cảm thấy nói việc đó ở thời điểm trong lòng Thẩm Tâm đang khó chịu như vậy quả thật có chút vô nhân đạo, liền vội vàng hỏi:
-Cậu vừa mới nói Lục tổng đến trước mình năm phút? Vậy cậu đã chờ đây từ sớm rồi sao? Làm sao cậu biết? Chuyện từ khi nào?
-Thấy trong điện thoại của hắn. - Thẩm Tâm mang mũ và khẩu trang trở lại, sau đó vươn tay áp đầu Điềm Tâm xuống bàn, hạ giọng nói:
-Phù, không cần nói nữa, bọn hắn đang đi đến thang máy.
"Sao?"
Cả khuôn mặt của Điềm Tâm đều bị Thẩm Tâm dí xuống mặt bàn lạnh tanh. Cô hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730932/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.