-Không phải. - Trần Diệc Nhiên không nhịn được cười nói:
-Không ngờ là em có thể ăn nhiều như vậy, xem ra anh phải cố gắng làm việc thật tốt, cố gắng thăng chức mới có thể nuôi nổi em.
Điềm Tâm mặt đỏ lên, hậm hực cúi đầu xuống nói khẽ:
-Thật ra, không phải là em tham ăn vậy đâu...Vì anh mua nên em mới cố gắng ăn đấy...
-Haha... - Trần Diệc Nhiên bật cười, thò tay xoa xoa đầu Điềm Tâm, giọng buồn cười nói:
-Anh giỡn thôi, nếu thật em có thể ăn đến làm anh phá sản thì coi như bản lĩnh của em cũng khá đấy. Thôi, đi nào.
-Ừ. - Điềm Tâm gật đầu, kéo cánh tay Trần Diệc Nhiên, lẽo đẽo đi theo hắn.
Đã không còn sớm, cũng đã hơn mười giờ tối,cả tòa nhà khoa học công nghệ SNOS chỉ còn vài tầng là còn sáng đèn.
Điềm Tâm nhìn lên mấy tầng sáng đèn kia, bất giác quay sang thuận miệng hỏi Trần Diệc Nhiên:
-Đã muộn như vậy rồi mà vẫn còn người tăng ca sao?
-Ừ. - Trần Diệc Nhiên vừa sải chân bước thẳng vào đại sảnh công ti vừa nói:
-Gần đây công việc tương đối nhiều, nhân viên lại thiếu hụt nên mỗi ngày đều phải tăng ca.
-Vất vả quá nhỉ... - Điềm Tâm nhỏ giọng khâm phục:
-Trước kia em cứ nghĩ đi làm rất tốt, không có bài tập không có thi cử, còn có lương nữa, nhưng bây giờ xem ra phải tăng ca mỗi ngày, quả thật là vất vả.
Trần Diệc Nhiên nhìn sâu vào mắt Điềm Tâm, cái nhìn kia làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730926/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.