-Như vậy sau này muốn đi đâu thì có thể tự lái đi, cũng tương đối dễ dàng.
Trần Diệc Nhiên nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn rồi vẫy tay gọi một người phục vụ đến, trầm giọng nói:
-Phiền anh tính tiền, nhân tiện gói lại đồ ăn cho tôi.
-Hả? - Điềm Tâm kéo áo Trần Diệc Nhiên nói:
-Em còn chưa ăn được mấy, sao anh lại tính tiền rồi.
Trần Diệc Nhiên đứng dậy, vừa đến quầy tính tiền vừa thuận miệng nói:
-Em có thể cầm lên xe ăn mà.
Không phải chứ!??
Điềm Tâm trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nhân viên phục vụ gói lại tất cả đồ ăn vừa bưng lên vào trong hộp, trong lòng thầm khóc đau khổ.
Ăn trên xe? Cảm giác chua xót quá...
Trần Diệc Nhiên thanh toán xong, đứng ở cửa ra vào nhìn Điềm Tâm vẫy vẫy tay, ý bảo cô đến.
Điềm Tâm mang theo một đống đồ gói hộp, vừa lúc đi về phía Trần Diệc Nhiên thì gặp ngay Hàn Tấn. Anh ta nhìn bộ dạng Điềm Tâm đang xách theo một đống hộp lỉnh kỉnh liền hỏi:
-Em gái, đang định mua về nhà ăn hả?
Điềm Tâm nhìn hắn cười chua xót, yếu ớt nói:
-Ăn trên xe.
-Hả? - Hàn Tấn giật mình:
-Sao? Muốn đi xa hả? Đi tàu hay xe buýt?
-Trên xe anh ấy. - Điềm Tâm nhìn về phía Trần Diệc Nhiên.
-Ăn trên xe Trần Diệc Nhiên sao? - Anh ta nhanh chóng lặp lại, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua cô gái xinh đẹp đứng cạnh mình, thò tay gãi gãi đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730925/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.