Điềm Tâm nhăn nhó nhìn Trần Diệc Nhiên, biểu cảm cực kỳ giống con chó nhỏ.
Cuối cùng Trần Diệc Nhiên vẫn không chống cự nỏi bộ dáng làm nũng của cô đành phải bất đắc dĩ làm người tốt, nhìn Điềm Tâm nói:
- Đi thôi, em đi thay quần nào đi.
- Được. Thật tốt quá.
Điềm Tâm cao hứng nhảy dựng lên, một giây sau chính là hắt hơi.
Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày nhìn cô, đang chuẩn bị nói gì đó, Điềm Tâm đã nhanh chóng chạy trở về phòng thay quần áo, giống như sợ anh đổi ý vậy.
Lúc đi ra cửa đã chín giờ tối rồi, lúc này đã qua giờ ăn chiều.
Trần Diệc Nhiên lái xe, dẫn Điềm Tâm dạo quanh một vòng nhưng cũng không tìm được thứ gì để ăn, vạn bất đắc dĩ mới phải chở cô đến Pizza Hut.
Tuy rằng Điềm Tâm thấy hơi tiếc thế nhưng còn tốt hơn chỉ ăn cháo trắng với rau, vậy nên rất ngoan ngoãn bước theo ăn vào Pizza Hut.
Sau khi bọn họ đi vào thì tìm một chỗ ngồi xuống, Điềm Tâm sau khi gọi một đống thứ mình muốn ăn thì nhân viên phục vụ đi xuống.
Bên cạnh là một khung cửa bằng thủy tinh rộng lớn, ở chỗ này có thể nhìn ngắm cảnh phố về đêm đèn đuốc sáng trưng.
Trần Diệc Nhiên đưa chén nước cho Điềm Tâm, sau đó cười cười:
- Chúc mừng em đậu đại học N.
- Cảm ơn.
Điềm Tâm cười đến mức đôi mắt híp nhỏ lại, miệng anh đào cong lên nhìn như vầng trăng khuyết.
Chỉ là một giây sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730905/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.