- Người nào xấu hổ. Không phải là để con học thêm khóa bổ sung đao, làm gì phải mang ơn như vậy, yêu cầu anh ta bổ sung anh ta không bổ sung, cũng không cần cầu xinh anh ta. Hơn nữa con quen anh ấy sao? Tại sao phải mời anh ấy ăn cơm? Còn còn chưa đi làm kiếm tiền, cũng không cần mới anh ta.
Điềm Tâm quay đầu hung hăng trợn mắt với Trần Diệc Nhiên sau đó hất tay mẹ mình quay trở về vị trí.
Mẹ Điềm Tâm lập tức như ngáp phải ruồi.
- Ha ha, đứa nhỏ này... Có lẽ hai ngày nay... Có chút... Hừm, tâm tình không tốt. Cháu đừng để trong lòng.
Mẹ Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên cười xấu hổ, thật sự không biết nói thế nào cho tốt nữa.
Như ngày thường Điềm Tâm rất nghe lời đấy thế nhưng hôm nay nhìn Trần Diệc nhiên như kẻ thù, trước kia không phải luôn la hét Trần Diệc Nhiên phụ đạo rất có hiệu quả sao? Mẹ Điềm Tâm suy nghĩ cũng không thể hiểu nổi.
- Không có gì ạ.
Trần Diệc Nhiên cười cười, đôi mắt như có suy nghĩ nhìn về phía Điềm Tâm. Xem ra sau khi uống say, gia hỏa này chẳng nhớ được gì.
- À, phải rồi Diệc Nhiên, trên mặt cháu sao thế?
Mẹ Điềm Tâm nhìn vết bầm tính trên mặt anh không nhịn được mà hỏi.
- Không có gì, lần trước chơi bóng rổ không cẩn thận đụng vào vai đối thủ.
Trần Diệc Nhiên đưa tay sờ vét thương trên mặt, thản nhiên cười nói với mẹ Điềm Tâm.
- Ồ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730871/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.