Điềm Tâm có chút chột dạ lén ngẩng đầu nhìn bọn họ, bố mẹ của Trần Diệc Nhiên dưới sự dẫn dắt của người khác đã đi về chỗ ngồi của mình.
Trần Diệc Nhiên vẫn đứng yên tại chỗ nói chuyện phiếm với chú rể.
Thoạt nhìn quan hệ của hai người họ thật sự không tệ. Nói không chừng trong vô số những tiệc cưới bắn đại bác không tận này cô cũng đã từng gặp qua Trần Diệc Nhiên chỉ là không biết nhau mà thôi.
Điềm Tâm suy nghĩ như vậy không nhịn được mà dịch sang người mẹ mình, trong lòng thầm cầu nguyện đừng để cho Trần Diệc Nhiên nhìn thấy mình, ngàn vạn lần đừng để anh nhìn thấy mình.
Chỉ tiếc trời cao không chiều lòng người. Mẹ Điềm Tâm trừng mắt với Điềm Tâm đang chuẩn bị hỏi tại sao cô cứ lấn vào người mình nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Trần Diệc Nhiên đang nói chuyện với chú rể.
- Diệc Nhiên?
Mẹ Điềm Tâm lập tức tươi cười đứng dậy túm lấy cổ áo Điềm Tâm bước về phía Trần Diệc Nhiên.
Anh quay đầu chào chú rể sau đó bước về phía bọn họ.
Mẹ Điềm Tâm kéo cô đứng trước mặt Trần Diệc Nhiên sau đó híp mắt cười với anh:
- Diệc Nhiên, hôm nay cũng đến sao, bố mẹ cháu đâu?
- Dì nhỏ. - Trần Diệc Nhiên mỉm cười chào hỏi với bà ấy, sau đó chỉ về phía chỗ mà bố mẹ mình đang ngồi, thấp giọng nói - Bọn họ đã vào chỗ ngồi, mọi người ngồi ở đâu.
- Ở bên kia, cách bố mẹ cháu mấy bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730870/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.