Ra khỏi văn phòng của thầy Từ, Điềm Tâm nhắm mắt đi theo sát sau lưng Trần Diệc Nhiên ra ngoài. Cô dõi theo bóng lưng cao gầy của anh, không hiểu sao cảm thấy ánh mắt chua xót, vì cảm giác đã rất lâu không nhìn thấy anh.
- Điềm Tâm...
Trần Diệc Nhiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, quay người lại đối diện với cô
- Anh Nhiên...
Điềm Tâm có chút ủy khuất gọi anh một tiếng:
- Vì sao anh không giúp em lấy điện thoại từ chỗ thầy chủ nhiệm?
Trần Diệc Nhiên trầm mặc một lát. Sau đó chậm rãi mở miệng nói với cô:
- Anh thấy cách làm của thầy Từ không có gì là không đúng, em bây giờ đã cuối cấp 3 rồi, còn ba tháng nữa sẽ phải thi Đại Học, hiện giờ không phải là thời điểm nghịch điện thoại.
- Em không có nghịch điện thoại.
Điềm Tâm có chút mà nhìn anh, nhỏ giọng nói:
- Em chỉ thỉnh thoảng nhắn một, hai tin cho anh, đó là lúc tan học. Còn khi đi học cho tới bây giờ em cũng không có lấy điện thoại ra, chẳng qua là hôm nay đúng lúc, em cùng Thẩm Tâm đang nói chuyện đùa giỡn thì thầy chủ nhiệm tới đây.
Trần Diệc Nhiên đứng ở đó không nói lời nào, rất lâu sau thanh âm trầm thấp nói với cô:
- Điềm Tâm, em định thi vào trường nào?
- Em?
Điềm Tâm sửng sốt một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng khẩn trương nhìn Trần Diệc Nhiên, có chút chờ mong nói rằng:
- Em nghĩ sẽ thi vào đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730828/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.