Điềm Tâm cầm điện thoại đợi cả buổi, rốt cuộc chỉ nhận được một chữ với thêm một cái dấu chấm câu: "Tốt."
Tốt tốt tốt, tốt cái đầu anh á!
Điềm Tâm nhịn không được mà nhỏ giọng mắng với điện thoại, nhưng câu vừa rồi là do cô nói ra mà. Cô xấu hổ mà nghĩ, mình chỉ thuận miệng nói như vậy để xem phản ứng của Diệc Nhiên ra sao thôi, vì vậy nên mới quyết định nhắn tin như thế.
Dù gì thì sắp tới, cô cũng thật sự không thể nhìn thấy Trần Diệc Nhiên nữa.
Đôi lúc đang học, Điềm Tâm lại hồi tưởng lại thời gian trong bệnh viện, cảm giác có chút gì đó không chân thực.
Trần Diệc Nhiên...thật sự thích mình sao? Không phải chỉ đang an ủi mình đấy chứ?
Không gặp mình một thời gian dài như vậy, hắn sẽ không quên mình chứ...
Điềm Tâm cứ nghĩ đi nghĩ lại vấn đề đó cho tới kì thi cuối kì.
Ngay hôm sau sau khi kì thì cuối kì kết thúc, Điềm Tâm còn chưa kịp mừng kì nghỉ đông cùng bạn bè thì đã bị bố mẹ xách lên xe đi thẳng một mạch đến thành phố N.
Tiếp đến lại bắt đầu bận rộn với chương trình luyện thi rồi đây...
Giữa cô và Trần Diệc Nhiên rốt cuộc chỉ còn vài tin nhắn điện thoại ngắn ngủi.
Điềm Tâm vốn dĩ cho rằng lễ mừng năm mới có thể trở về thành phố Z, nhưng kết quả, buổi sáng ba mươi tết, mẹ Điềm Tâm đột nhiên nói với cô, sẽ đưa ông bà về thành phố N để đón năm mới, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730792/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.