Từ sau khi bố Điềm Tâm nói kì nghỉ đông muốn đưa cô đến thành phố N học thêm thì bầu không khí trên xe liền yên tĩnh trở lại. Chiếc xe cứ thế lặng lẽ di chuyển cho đến lúc dừng dưới lầu nhà Điềm Tâm. Trần Diệc Nhiên tắt máy, quay sang nói với bố Điềm Tâm:
-Đến rồi ạ, để cháu giúp bác khuân đồ.
-Thật sự làm phiền cháu quá. - Bố Điềm Tâm vẻ mặt tươi cười nhìn Diệc Nhiên:
-Lên nhà uống chén trà, ăn bữa cơm rồi hẵng về.
-Dạ thôi ạ. - Trần Diệc Nhiên mỉm cười, bình tĩnh nói với bố Điềm Tâm:
-Lúc sáng cháu đã xin nghỉ đi ra ngoài nên bây giờ cháu phải đến công ti một lát, thôi cháu không làm phiền cả nhà nữa, nếu rảnh cháu lại đến chơi.
-A! Được được, vậy cháu tranh thủ thời gian về công ti nhé, hai nhà chúng ta đều là thân thích, cũng không cần nói lời khách sáo nữa. Vậy khi nào rảnh rỗi, chúng ta lại cùng nhau dùng bữa! - Bố Điềm Tâm thò tay vỗ vỗ bả vai Trần Diệc Nhiên, vẻ mặt tán thưởng mà nhìn hắn.
-Được ạ. - Trần Diệc Nhiên cười cười, xuống xe giúp nhà Điềm Tâm khuân đồ vào, sau đó lên tiếng chào rồi đi.
Suốt cuộc hành trình, hắn không nói với Điềm Tâm câu nào. Điềm Tâm cứ trông mong mà nhìn Trần Diệc Nhiên ra mở cửa xe bước lên, cô cứ tưởng hắn sẽ nói với mình câu gì đó, không ngờ hắn cứ vậy mà rời đi.
-Đi thôi, Điềm Tâm, vào nhà nào. - Mẹ Điềm Tâm thấy cô còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730789/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.