Trần Diệc Nhiên nho nhã lễ độ, nhẹ nhàng trò chuyện cùng bố mẹ Điềm Tâm một hồi lâu, sau đó hai người bọn họ mới quay người nhìn về phía giường bệnh của con gái.
-Con gái à, thấy thế nào rồi? - Mẹ Điềm Tâm ngồi bên giường bệnh, nắm bàn tay bé nhỏ của cô mà ân cần hỏi thăm.
-Con chưa có chết... - Điềm Tâm trợn trắng mắt lên, tức giận đáp.
-Con nhỏ này nói gì thế hả? Mày bao nhiêu tuổi rồi mà cứ mở miệng ra là chết chết vậy hả?
Mẹ Điềm Tâm hơi nhíu mày, thò tay gõ đầu Điềm Tâm một cái.
-Ôi, mẹ, con vừa mới phẫu thuật xong đấy, mẹ có cần phải bạo lực như vậy không?
Điềm Tâm lấy tay bụm lấy đầu hướng về phía bà mà lớn tiếng kêu la.
-Chỉ là phẫu thuật viêm ruột thừa thôi mà, làm gì mà phải kinh hãi như thế, ta và bố mày từ khi còn bé đã phẫu thuật rồi, không sao đâu, nghỉ ngơi vài ngày là tốt thôi. Không phải mẹ đã về đây rồi hay sao, về nhà mẹ sẽ làm nhiều món hầm để cho mày bồi bổ, một tuần sau cam đoan mày sẽ vui vẻ trở lại ngay thôi.
Mẹ Điềm Tâm trợn mắt liếc cô, ngoài miệng mặc dù nói vậy, nhưng bà lại nhẹ nhàng cẩn thận từng li từng tí mà xốc tấm chăn lên,nhìn vết mổ mà hỏi thăm:
-Còn đau không? Để mẹ xem thử...
-Sao lại không đau...
Điềm Tâm nhếch miệng, thò tay nhẹ nhàng gỡ miếng băng trên vết mổ ra.
Vết mổ viêm ruột thừa rất nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730779/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.