-Nào, đây là tập tài liệu lúc chiều anh về nhà tiện lấy để em học, ngoan ngoãn bắt đầu làm đi.
Trần Diệc Nhiên bất ngờ rút trong túi ra một tập tài liệu, từng tệp từng tệp đưa ra trước mặt Điềm Tâm, mỉm cười nói:
-Làm đúng thì có thưởng.
-Thật sao? Thưởng gì? - Đôi mắt Điềm Tâm sáng rực lên.
-A...Làm đúng sẽ thưởng một cái hôn môi.
Trần Diệc Nhiên mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên nói với cô.
Điềm Tâm trong đầu xám xịt, anh à, anh thực sự nghĩ đó là ban thưởng hả?
-Thế nếu làm sai thì sao?
Trần Diệc Nhiên khẽ nhíu mày, dường như để suy nghĩ cho thật kĩ, sau đó nhìn Điềm Tâm tiếp tục cười:
-Nếu làm sai thì phạt em hôn môi anh một cái.
Đôi mắt Điềm Tâm mở to nhìn Trần Diệc Nhiên khó hiểu, một hồi sau mới chu đôi môi sưng đỏ về phía Diệc Nhiên mà nói:
-Anh nhìn cái miệng nhỏ nhắn của em ra nông nỗi này rồi mà còn nhẫn tâm như vậy ư?
-Ha ha...
Trần Diệc Nhiên khẽ bật cười, đưa tay xoa xoa đầu Điềm Tâm, giọng trầm ấm:
-Anh đùa thôi, làm nhanh lên đi, mấy ngày nay em nằm viện không thể đến trường, không theo kịp chương trình, anh giúp em bổ sung kiến thức một chút, sau này đi học lại đỡ phải bỡ ngỡ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm liền xụ xuống, cô làm sao có thể vui vẻ mà quên mất việc học hành được chứ?
-Ôi, vẫn là anh sướng nhất, đi làm không cần đi học, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730778/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.