- Anh...anh...đêm qua anh lại ngủ cùng em?!
Điềm Tâm hoảng sợ lùi về sau hai bước, há miệng nhìn Trần Diệc Nhiên
- Làm sao vậy?
Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày, nghiêng người về phía cô.
- Anh...!
Điềm Tâm lập tức nghẹn lời, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Trần Diệc Nhiên, trong khi bên kia không hề yếu thế đưa đôi mắt tĩnh mịch nhìn về phía cô. Cuối cùng Điềm Tâm thất bại đầu hàng, yếu ớt nói:
- Sao anh lại ngủ cùng giường với em?
Trần Diệc Nhiên nâng đôi môi lên tạo thành đường cong đẹp mắt, đôi lông mày hơi chau lại, giọng nói mang theo tia trêu ghẹo:
- Chính xác mà nói, là em theo anh ngủ cùng một giường, hơn nữa giường này còn là của anh.
- Nhưng mà không phải em muốn vậy, đêm qua vừa lên xe em đã ngủ mất rồi nên chuyện gì xảy ra em cũng không biết, khi nào về tới đây lại càng không.
Điềm Tâm mở to đôi mắt vô tội nhìn anh:
- Hơn nữa anh có thể đưa em tới nhà trọ mà!
- Em cho rằng anh không muốn sao?
Trần Diệc Nhiên chậm rãi bước tới gần Điềm Tâm, đưa tay ra bóp nhẹ cằm của cô, đôi mắt sâu nhìn thẳng vào cô nói:
- Là ai đêm qua nhất quyết ôm eo anh không buông tay, làm anh đưa em tới đó cũng không chịu xuống?!
- Sao...
Điềm Tâm giật mình lui người về phía sau, không biết vì sao cô có cảm giác giờ phút này Trần Diệc Nhiên đang mang theo một tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730711/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.