Thế nhưng lúc chiều, Trần Diệc Nhiên hình như đã giận cô rồi. Bây giờ gọi cho hắn thì có ích lợi gì, hắn đâu có nghĩa vụ đến giúp cô.
Điềm Tâm suy nghĩ một chút, sau cùng vẫn quyết định vẫn không gọi hắn.
Điềm Tâm ôm máy ảnh, trở lại phòng đợi, tìm cái ghế tùy ý nào mà ngồi xuống. Chắc cô chỉ còn nước ngồi đây cả đêm, đợi đến sáng mai lại mua vé về thành phố Z thôi.
Điềm Tâm nhìn quanh phòng đợi một lượt, tuy rằng cũng đã khá khuya nhưng vẫn còn rất nhiều người đang đợi xe như cô. Dù sao thành phố N cũng là đô thị, những hành khách đi từ đây đến mọi nẻo đều tụ họp lại đợi xe ở đây. Người thì bấm điện thoại, người thì ăn uống, người thì nói chuyện phiếm, tốp năm tốp ba cũng đủ làm náo nhiệt cả phòng. Nhìn lại bản thân một mình lẻ loi, cô đơn lẻ bóng thì Điềm Tâm liền cảm thấy lạnh lẽo đến lạ.
Bởi vì không có điện thoại, cũng không biết chơi gì nên cô chỉ có thể nhìn xem các chuyến xe hiển thị trên màn hình LCD, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ, ao ước giá như kim đồng hồ chạy thật nhanh để trời nhanh sáng thì thật tốt biết mấy.
Cứ như vậy một lát thì cũng thấy nhàm chán, đầu Điềm Tâm dần gục xuống thiếp đi lúc nào không hay.
Điềm Tâm mơ màng, cảm giác được bên mình chốc chốc có người ngồi xuống, một lát sau rồi đi, rồi lại có người nữa ngồi xuống.
Cô cứ thiếp đi như vậy một lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730696/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.