Điều làm Điềm Tâm khổ sở hơn chính là điện thoại và ví tiền của cô đều bỏ trong túi mà Tô Việt lại mang đi mất rồi. Sớm biết như vậy thì cô đã mang túi theo mà đi tìm máy ảnh rồi.
Điềm Tâm uể oải, thò tay trong túi, bên trong còn một ít tiền lẻ, hai mươi tệ tiền giấy cộng thêm ít tiền xu, tổng cộng lại cũng không đến một trăm đồng, tính ra thuê phòng ngủ lại cũng không đủ...Huống chi đây là chuyến xe cuối về thành phố Z, nếu cô muốn trở về thì ít nhất cũng phải đi chuyến sớm nhất sáng hôm sau.
A a a! Thật là muốn chết mà!!
Điềm Tâm thẫn thờ ngồi trên ghế đợi, nghiêm túc tự hỏi bản thân nên làm gì bây giờ.
Cô chợt nhớ ra có thể gọi nhờ điện thoại trong siêu thị nhỏ gần đó, cô giơ ngón tay ra đếm, mấy số điện thoại mà cô có thể nhớ rõ ràng rành mạch, chỉ có bốn số. Lần lượt là bố mẹ cô, tiếp đến là Thẩm Tâm, và cả Trần Diệc Nhiên nữa.
Suy nghĩ một chút, Điềm Tâm quyết định gọi cho bố mẹ cô trước, lúc trước bố mẹ cô không phải đã nói có chuyến công tác ở thành phố N hay sao, vậy chắc bố mẹ cô có lăn lộn ở đây một buổi tối cũng không sao.
Nghĩ vậy, Điềm Tâm liền quay số.
-Mẹ, con đây, Điềm Tâm đây!
-Điềm Tâm? Sao lại dùng số cố định gọi cho mẹ thế?
Điềm Tâm nghe giọng nói quen thuộc của mẹ mình vang lên ở đầu dây bên kia.
-Mẹ, mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730694/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.