- Hửm?
Trần Diệc Nhiên cũng quay đầu nhìn cô, sau đó gật đầu khen ngợi:
- Rất tốt.
- À...
Điềm Tâm nhếch miệng, cũng chỉ vậy thôi sao. Trần Diệc Nhiên đậu xe ở trước tiểu khu, hỏi lại cô:
- Làm sao vậy? Không thích à?
Điềm Tâm rầu rĩ thở dài một hơi, buồn bã nói:
- Làm tốt thì được cái gì? Anh cũng đâu thích em...
Trần Diệc Nhiên sửng sốt một chút, đôi mắt đen láy tĩnh mịch nhìn chằm chằm vào Điềm Tâm một lúc lâu. Cho đến khi cô cho là anh sẽ không muốn nói gì nữa thì trong xe cũng có giọng nói phát ra:
- Điềm Tâm, em còn nhỏ nên lấy việc học làm trọng.
Cô ngẩn người, đôi mắt sáng như pha lê đau đớn nhìn anh, cô đưa tay đẩy mạnh bả vai anh tức giận nói:
- Còn nhỏ! còn nhỏ! ngoại trừ câu này thì anh có thể nào nói một câu khác không?!
Trần Diệc Nhiên im lặng nhìn cô.
- À, phải rồi, anh còn nói học cho tốt! Lấy việc học làm trọng!
Điềm Tâm có chút mỉa mai nhìn anh, kích động hét lên:
- Anh là ba mẹ em sao?! Quan tâm tới việc học của em làm gì? Trần Diệc Nhiên, em chán ghét anh!
Cô rống xong liền trực tiếp mở cửa xe bước ra ngoài, dùng sức đóng mạnh cửa rồi chạy nhanh vào trong tiểu khu. Trần Diệc Nhiên ngồi ở trong xe, ngỡ ngàng nhìn cô biến mất, phản xạ có điều kiện mở cửa xe ra ngoài theo. Chỉ là anh đứng gần mui xe, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730633/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.