Vậy nên thầy Từ đã giáo dục hai người kia một trận, mãi đến khi miệng đắng lưỡi khô mới thôi, lúc đó mới cảm thấy hài lỏng thả bọn họ đi.
Trần Diệc Nhiên và Điềm Tâm đều có chút chật vật bước ra khỏi văn phòng. Khi đã ra bên ngoài rồi, Điềm Tâm mới hít một hơi thật sâu, cảm thán nói:
- Rốt cuộc cũng được tha rồi, thầy Từ quả nhiên nói rất...
Trần Diệc Nhiên quay đầu nhìn cô, không nhịn được mà lắc đầu nói:
- Đây là lần đầu tiên trong đời anh bị thầy giáo giáo dục lâu như vậy đấy, Điềm Tâm, đây đều là em ban tặng.
- Ha ha.
Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên cười ười, sau đó đắc ý rung đùi, giả vờ giả vịt nói:
- Tục ngữ nói rất hay, không bị nợ môn, không bị mời phụ huynh, không bị giáo viên phê bình thì học sinh không thể hoàn chỉnh được. Anh Nhiên, hôm nay xem như thời học sinh anh chưa hoàn chỉnh, thế nên em giúp anh bù vào một thiếu sót.
- Anh sẽ xem như mình bị bổ một đao.
Trần Diệc Nhiên có chút bất đắc dĩ nhìn cô, lại quay đầu nhìn ngọn đèn dần sáng lên trong không học, không nhịn được mà hỏi:
- Bây giờ em không tham gia lớp học tự học buổi tối sao?
- Không. - Điềm Tâm lắc đầu nói tiếp - Lúc nãy em đã nói sách vở bút viết em đều không mang theo, đến lớp học buổi tối ngồi phát ngốc ra đó làm gì, đi thôi. Anh Nhiên, em mời anh ăn cơm, xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730558/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.