Cuối cùng Trần Diệc Nhiên khá bất đắc dĩ nhìn Điềm Tâm nói:
- Đi thôi.
- Em không muốn ngồi xe anh.
Điềm Tầm tức giận thở hổn hễn, nói thêm:
- Em muốn tự về.
- Một mình em sao trở về?
Trần Diệc Nhiên nhíu chặt mày, nhìn Điềm Tâm, bổ sung:
- Lúc này đã không còn xe về thành phố Z nữa, em một đứa trẻ đêm hôm khuya khoắt làm sao về đó đây?
- Không cần anh lo.
Điềm Tâm nổi giận đùng đùng, lại nói:
- Dựa vào cái gì mà em tỏ tình với anh anh lại chẳng có phản ứng gì. Lại còn muốn em ngồi xe anh về chứ? Anh có biết như vậy em sẽ rất lúng túng không?
Vừa dứt lời thì Điềm Tâm cũng xoay người chạy ra bên ngoài.
- Em đi đâu.
Trần Diệc Nhiên tóm lấy cổ tay cô, đôi mắt tĩnh mịch nhìn cô chằm chằm.
- Không cần anh quan tâm.
Điềm Tâm dùng sức giãy giụa cổ tay mình, không biết vì anh nắm quá chặt hay không mà mãi cô cũng không thoát được:
- Anh buông tay ra, anh kéo tay em đi đâu thế.
Trần Diệc Nhiên không nói lời nào dứt khoát nắm cổ tay Điềm Tâm đi thẳng về bãi đỗ xe. Dọc theo con đường cả hai người giằng co đã thu hút không ít ánh mắt.
Lúc đến trước xe mình, Trần Diệc Nhiên mở cửa xe sau đó không chút khách khí mà ném cô vào trong.
Điềm Tâm bị anh vứt đến trên ghế thì cảm thấy mình đã có chút hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/2730538/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.