Tô Tiểu Ngư cảm thấy mình sắp thổ huyết đến nơi. Rốt cuộc đây là thiếu nữ không may nào lại có một người bố không đáng tin cậy như vậy chứ. Con gái bây giờ, mười một mười hai tuổi đã biết làm đẹp, mười sáu tuổi còn mang bộ đồ lót Đô Rê Mon này, chẳng lẽ không sợ bị cười nhạo hay sao?
- Anh à, bộ quần áo trẻ con này không có cỡ lớn hơn đâu...
Tô Tiểu Ngư ôm ngực, miễn cưỡng giải thích với Trần Diệc Nhiên.
- Vậy loại kia có cỡ lớn hơn không?
- Bộ đồ lót đô rê mon này, cỡ lớn nhất...
Tô Tiểu Ngư trầm mặc hết nửa ngày rốt cuộc cũng nhìn Trần Diệc Nhiên nói:
- Tuy nhiên cũng chỉ thích hợp từ một mét bốn đến một mét sáu mang thôi.
- Một mét sáu? Vậy cũng đủ rồi.
Trần Diệc Nhiên hết sức hài lòng gật đầu, nói:
- Lấy cái kia đi, nhanh lên, tôi đang gấp.
- Vâng.
Tô Tiểu Ngư thật sư đã bất lực rồi. Trần Dược Nhiên thanh toán xong thì mang theo gói đồ Tô Tiểu Ngư đã gói kỹ, vội vàng quay đầu bước ra.
Tô Tiểu Ngư nhìn bóng lưng anh biến mất ở cửa qua một hồi lâu mới kịp phản ứng, hét với theo:
- Anh à... Anh không muốn mua nội y cho mình sao?
Chỉ tiếc là Trần Diệc Nhiên biến mất quá nhanh căn bản không thể nào nghe được.
Về đến nhà, Trần Diệc Nhiên nhìn túi giấy trong tay thì hơi do dự, hay là giặt bộ đồ lót này trước đã..
Điềm Tâm đang nhàm chán ngồi chổm hổm vẽ bậy trên mặt đất, nghe thấy tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ngo-xung-phuc-hac-theo-duoi-nam-than-1000-lan/146485/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.