🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cuối cùng thì một bữa tiệc mừng nho nhỏ đã diễn ra ở siêu căn hộ, Phương Thần và Kiều Dung ngồi bên bàn với những món ăn cùng mấy lon bia. Khui một lon ra đưa cho cô, anh khui tiếp lon thứ hai rồi giơ lên trước mặt, nói to:

"Chúc mừng biên tập Kiều đã vượt qua khó khăn, chuyển bại thành thắng! Chúc mừng cho lần đầu lên sóng truyền hình của em kết thúc tốt đẹp!"

"Cảm ơn Phương tiên sinh, tính ra cũng nhờ có anh ở đó nói lời động viên khích lệ, còn giúp tôi hiểu ra nhiều điều quan trọng, nên tôi kính anh một lon cảm tạ!"

Hai người cụng lon vào nhau, vừa cười lớn vừa ngửa cổ uống. Họ đã ăn tối, cùng tám chuyện trên trời dưới đất khá lâu, và uống bia cho tới gần như say mềm. Kiều Dung say nhanh hơn Phương Thần, bắt đầu vung vấy tay chân giống hệt lần trước.

"Này, uống thôi thì không vui hay ta chơi một game nhé! Là oẵn tù xì, người thắng sẽ đặt câu hỏi cho người thua, nếu không trả lời được thì phạt uống bia!"

Lại có trò vui rồi, Phương Thần liền đồng ý! Hai bên oẵn tù xì, Kiều Dung thắng! Cô hí hửng lấy điện thoại ra đặt chế độ camera, nhất định phải quay lại cảnh hỏi đáp thú vị này mới được, nhất là khi quán quân bơi lội số 1 quốc gia oẳn tù xì thua!

"Để xem... cái đêm anh uống say ơi là say, là tại sao vậy? Có liên quan tới... ba mẹ anh không? Anh nhớ mẹ lắm nhỉ?"

Phương Thần khá ngạc nhiên: "Tại sao em lại hỏi về ba mẹ tôi?".

"Tôi nghe nội kể hết rồi, về chuyện lúc nhỏ anh không được ba mẹ chăm sóc."

Nén tiếng thở dài nặng nề, Phương Thần thầm trách nội kể về thời thơ ấu của cháu trai làm gì. Giờ anh mới hiểu ra một điều, lý do Kiều Dung tin rằng anh bị bệnh tâm lý rồi đồng ý cho anh ngủ cùng, tất cả cũng vì cô đã biết về tuổi thơ buồn bã của anh.

"Tôi làm anh không vui à?" Kiều Dung cố tỉnh táo: "Chẳng phải tôi tọc mạch nhiều chuyện, mà vì tôi muốn anh có thể chia sẻ với tôi, cho dù là chuyện buồn nhất."

Thấy Phương Thần nhìn mình im lặng, Kiều Dung chợt nhiên xua tay bảo: "Thôi, nếu anh thấy khó xử thì đừng nói, xem như lồi tại tôi, sẽ tự chịu phạt".



Phương Thần chưa kịp ngăn thì Kiều Dung đã cầm lon bia uống một hơi, sau đó giục mau oẵn tù xì nào! Lần thứ 2, vẫn là anh chàng quán quân thua!

"Tôi hỏi nhé, Phương tiên sinh này, có phải anh với các fan nữ đều rất thân thiết? Tôi thấy anh rất vui khi ở gần họ, cũng phải vị họ toàn là mấy cô gái xinh tươi trẻ đẹp."

Phương Thần bắt đầu nhận ra đêm nay bạn học Kiều rất kỳ lạ, cớ gì toàn đặt những câu hỏi khó hiểu, rồi anh nghe cô hỏi tiếp với giọng say nhè:

"Anh có từng nắm tay fan không, hay là có ôm họ chưa?"

"Em sao vậy, tại sao lại thắc mắc mấy chuyện này?"

"Vì tôi thấy khó chịu lắm... Cuộc thi vừa rồi, khi anh nhận huy chương vàng ấy, một fan nữ đã thì thầm vào tai anh nói gì thế? Cô ấy nói gì lại khiến anh cười vui đến vậy?"

Phương Thần bất ngờ khi nghe cô nàng họ Kiều tiết lộ điều này, vốn dĩ cái chuyện anh được nhiều fan nữ vây quanh tung hô vẫn luôn rất bình thường, nhưng giờ đây lại khiến cô khó chịu, bận tâm tới dường ấy ư?

Vẫn không thấy anh chàng trả lời, Kiều Dung cảm giác lồng ngực nặng nề hơn, chẳng phải do cơn say mà vì anh không an ủi cô chút nào... Lại uống thêm ngụm nữa, Kiều Dung kéo tay Phương Thần oẵn tù xì tiếp.

"Ha, tôi lại thắng! Cả ngày nay quả nhiên may mắn!" Kiều Dung cười ngất ngư, rồi hạ giọng hỏi một điều: "Ngoài chuyện ba mẹ của anh ra, tôi còn nghe nội nói anh từng rất thích một cô bạn hồi lớp 11, tới năm 12 thì anh vì cô ấy đánh nhau phải chuyển trường đúng chứ? Vậy... rốt cuộc cô bé đó là ai? Không phải anh nói là chỉ thích tôi ư?"

Đợt này, Phương Thần chắc giận bà nội thật rồi, khi không nội cứ đem bao nhiêu chuyện xưa cũ ra kể cho Kiều Dung nghe, mà lại toàn những chuyện anh muốn giấu kín. Nãy giờ đã im lặng hai câu hỏi, tới câu thứ 3 này anh nghĩ nên nói gì đó với cô:

"Đúng là lớp 11, tôi rất thích một cô bạn..."

Nghe tới đấy, tim Kiều Dung liền hẫng mất một nhịp, tự nhiên sợ phải nghe thêm liền đứng bật dậy nói to: "À thôi đi, sao tôi hỏi toàn mấy câu kỳ cục! Phương tiên sinh đừng để ý nhé, cũng không cần trả lời nữa, giờ tôi về phòng đây..".



Kiều Dung cầm theo điện thoại, lảo đảo rời bàn, tức thì Phương Thần cũng đứng dậy vươn tay ra đỡ lấy rồi nhanh chóng bế cô về phòng. Bật đèn, anh đem cô đến giường đặt xuống, vừa kéo gối kê dưới đầu cho cô thì đột ngột bị hai cánh tay mảnh mai quàng qua cổ anh ôm lấy.

Phương Thần yên lặng nhìn Kiều Dung mơ màng, đôi mắt cô long lanh vui vẻ khi gương mặt hai người áp rất gần, hơi thở nồng mùi cồn phả ra.

"Phương tiên sinh, anh có thật thích tôi không...?"

Với Phương Thần, câu hỏi này dễ trả lời hơn rất nhiều, cười đáp: "Thật".

"Vậy... anh có thấy tôi xinh đẹp hơn những fangirl ngoài kia?"

"Kiều Kiều rất xinh, rất đáng yêu."

Kiều Dung nhoen miệng cười, cơn say làm ánh mắt cô lấp loáng mơ màng: "Thế có phải Phương tiên sinh rất thích hôn Kiều Kiều?".

"Tất nhiên, như bây giờ tôi phải kiềm chế để không hôn em đây."

"Thì cứ hôn, đừng kiềm chế nữa..."

Phương Thần lần nữa bị Kiều Dung làm cho bất ngờ tới khó tin, tính ra anh chỉ muốn chọc ghẹo cô thôi nào ngờ lại nghe cô dứt khoát phán câu khiêu khích tới vậy!

Dù người đàng hoàng như anh không muốn lợi dụng lúc Kiều Dung say mà tấn công, nhưng cô gái mình yêu nằm trên giường trong bộ dạng say mềm, vòng tay ôm cổ anh, đôi mắt lẫn lời nói đều như muốn quyến rũ tới nơi, anh mà nhịn được thì không phải đàn ông!

Mau chóng áp môi xuống bờ môi thơm ngát ấy, Phương Thần hôn Kiều Dung say sưa. Cô nhắm mắt, đôi gò má đỏ hây, cùng anh đắm đuối mụ mị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.